Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 502 - Chương 485: Nấu Rượu Hỏi Kiếm

Chương 485: Nấu rượu hỏi kiếm Chương 485: Nấu rượu hỏi kiếmChương 485: Nấu rượu hỏi kiếm

Team: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: Truyenyy.com

Lý Diệu cảm thấy có chút nhức đầu. Hắn nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng nói một cách vô cùng đàng hoàng:
Ta không nhìn ra trong lý luận của Yêu Tinh có kẽ hở gì mà ta hoàn toàn tán thành cách nhìn của hắn.

Lần này đến phiên tất cả mọi người có chút há hốc mồm.

Gần đây lý luận luyện khí cổ điển của chuyên gia Yêu Tinh rất thịnh hành trên linh mạng, đặc biệt là một ít quan điểm của hắn lại liên quan đến việc kết hợp giữa luyện khí thuật cổ đại cùng luyện khí thuật hiện đại khiến cho những người trẻ tuổi trong giới luyện khí sư đều bị xúc động cực lớn.

Gần đây, những thanh niên trong giới luyện khí tại Phi Tinh giới đều rất nóng lòng muốn thảo luận về lý luận của Yêu Tinh, dường như những lý luận này đã trở thành một cơn thuỷ triều, nếu như một ai đó không biết gì về vị Yêu Tinh này thì đúng là lạc hậu!

Mặt khác, tuy rằng lý luận luyện khí cổ điển của Yêu Tinh rất chất phác cùng vững chắc, nhưng phương diện lý luận luyện khí hiện đại của hắn lại xuất hiện rất nhiều khiếm khuyết.

Cổ kim kết hợp, chính là một con đường mà tiền nhân chưa bao giờ đi qua, một ít quan điểm vừa nói ra sẽ khó tránh khỏi còn quá non nớt, không quá thành thục, tồn tại rất nhiều sơ hở, cũng có được không gian bình luận vô cùng lớn.

Thanh niên trong giới luyện khí thường thường một bên tìm kiếm kẽ hở trong lý luận của Yêu Tinh, một bên lại hấp thu một số quan điểm của hắn vào trong tư tưởng của bản thân.

Người trẻ tuổi mà, nên có chút kiêu căng khó thuần, mang theo khí phách nghé con mới sinh không sợ cọp, đầu óc muốn linh hoạt thì phải có ý nghĩ của chính mình, không thể bị quyền uy mê hoặc, huống chi lý luận của Yêu Tinh quả thực là có không ít địa phương có thể thương thảo!

Mà Lý Diệu lại hoàn toàn tán thành quan điểm của Yêu Tinh, không có nửa điểm chính kiến của mình?

Trong lúc nhất thời, trong lòng không ít người đều có chút phản đối.

Thời điểm Lý Diệu vừa mới bước vào, dù sao thì trong lòng những con cháu thế gia này vẫn còn có chút căng thẳng.

Thời đại này, có rất nhiều cao thủ đều yêu thích giả heo ăn thịt hổ, ăn mặc rách rách rưới rưới, làm bộ bề ngoài xấu xí, nhưng lại giấu diếm sát cơ bên dưới bộ mặt xám xịt này.

Vừa nãy, khi nhìn thấy Long Vân Tâm mang theo Lý Diệu đi vào, mọi người còn tưởng rằng hắn là một vị cao thủ như vậy, đang chuẩn bị lắng nghe cao luận của hắn, nhưng không nghĩ tới, ngay cả nửa chữ hắn cũng không nói ra được.

Lý luận cùng giả thuyết của Yêu Tinh không có một trăm điều thì cũng có tám mươi điều. Ngay cả một cái một lỗ thủng trong đó cũng không tìm tới, cao thủ như thì có thể cao đến chỗ nào?

Lý Diệu nói:
Mọi người chậm rãi thảo luận, hôm nay ta tới là muốn học tập mọi người.

Dứt lời, Lý Diệu liền ôn hòa, nhã nhặn ngồi xuống.

Đám con cháu thế gia này đều có hàm dưỡng cơ bản, đương nhiên sẽ không làm ra cái sự tình cười trước mặt một vị khách nhân xa lạ, nhìn thấy Lý Diệu không chuẩn bị phát biểu, bọn họ cũng không bắt buộc. Lúc này, có một vị thiếu nữ dáng người thấp bé mặc luyện khí phục (trang phục luyện khí) màu vàng nhạt đứng dậy, khẽ mỉm cười với Lý Diệu, nói:
Lý huynh mới đến, có khả năng không quen thuộc với bầu không khí của chúng ta tại nơi này, ta là Thanh Thanh Đảo Nhị Lộc, không bằng để ta đến thả con tép, bắt con tôm, nói một chút kẽ hở mà ta nhận thấy trên lý thuyết do Yêu Tinh đưa ra về việc ứng dụng liên hoàn thập nhị lôi đình cổ phù trên pháp bảo hiện đại. Yêu Tinh lão sư có thể khai quật ra liên hoàn thập nhị lôi đình cổ phù lại kết hợp nó cùng pháp bảo hiện đại, quả thực là không thể tưởng tượng nổi, làm cho người khác nhìn mà than thở, nhưng mà, trong đó cũng có một chút địa phương có thể thương thảo...

Những người này đều là vô cùng cuồng nhiệt với pháp bảo, chỉ cần tiến vào thế giới pháp bảo thì bọn họ sẽ rất nhanh quên đi khúc nhạc đệm nho nhỏ này, tất cả mọi người đều kịch liệt thảo luận, miệng lưỡi sắc bén như đao kiếm, quả thực là vô cùng náo nhiệt.

Lý Diệu ở bên cạnh nghe đến mê mẩn.

Phê bình bản thân là khó nhất, đương nhiên Lý Diệu không biết trên lý luận của mình còn có kẽ hở gì, nếu như hắn biết mà nói thì đã sớm tự mình đính chính lại trên linh mạng từ lâu.

Hắn vồn cho là lần tụ hội này cũng không có ý nghĩa gì, có điều sau khi nghe được nhiều cao thủ luyện khí dùng những ngôn từ sắc bén nhất, giống như những chiếc dao giải phẫu sắc bén tiến hành phân tích lý luận của bản thân ra một cách hoàn toàn thì trên trán Lý Diệu liền ứa ra mồ hôi lạnh, liên tục gật đầu.

Trong đó có một ít thuyết pháp chính là cãi chày cãi cối, nhưng lại có một ít phê bình quả thực chính là “nhất châm kiến huyết”, khiến cho Lý Diệu chợt tỉnh ngộ, tự nhiên hiểu ra.

Nhóm ba người, ắt có lão sư, tham gia lần tụ hội này thực sự là không uổng!
>
Tuy rằng tuổi của những người này cũng không lớn, nhưng bọn họ đều có xuất thân từ những luyện khí thế gia trong Phi Tinh giới, học thức uyên thâm, hệ thống lý luận cực kỳ nghiêm mật, vững chắc của ta dĩ nhiên lại bị bọn họ tìm ra nhiều kẽ hở như vậy g, cẩn thận ngẫm lại, quả thực là ta sai rồi!

Hấp thu tinh hoa của bọn họ thì rất nhiều nghiên cứu của ta đều có thể tiến thêm một bước!


Lý Diệu nghe được như mê như say, liền đập bắp đùi, nghe được diệu dụng, vẫn là thật tâm thật lòng vỗ tay.

Tuy rằng mọi người thấy bề ngoài của hắn xấu xí, trong bụng lại không khác gì một đám hoa quả khô, nhưng thái độ lại tương đối thành khẩn, mỗi một lần vỗ tay đều là đúng vào vị trí tuyệt diệu của một cái phê bình nào đó, hoàn toàn là gãi đúng chỗ ngứa, nhất thời trong lòng mọi người đều vô cùng vui vẻ, bầu không khí cũng dần dần hòa hợp lên.

Còn Long Vân Tâm vẫn đang len lén quan sát Lý Diệu, nàng phát hiện người tên Lý Diệu này thật sự giống như học sinh tiểu học, lắng nghe mọi người đàm luận tới mức cực kỳ chăm chú.

Long Vân Tâm càng nhìn càng khó chịu, lại một lần nữa nàng tìm tới bên người Tạ An An, nhỏ giọng nói:
Tạ An An, ngươi mau thành thật khai báo, ngươi nhận thức cái tên Lý Diệu này ở nơi nào ? Làm sao ngươi biết hắn là cao thủ thần bí? Ngươi nhìn dáng dấp kia của hắn, trước tiên không đề cập tới ‘Cao thủ’ thì cũng không đâu có chỗ nào là ‘Thần bí’ chứ?

Lúc này Tạ An An cũng có chút ngờ vực, cao thủ có thể trong vòng một phút hoàn mỹ thông qua kiểm tra có độ khó cao, làm sao có khả năng lại không nhìn nửa điểm kẽ hở trong lý luận của Yêu Tinh cơ chứ!

Phải biết là ngay cả nàng đều có thể đưa ra vài câu phàn bác đối với lý luận của vị Yêu Tinh kia đấy!

Suy nghĩ hồi lâu, Tạ An An nhắm mắt nói:

Lý Diệu sư huynh thật sự là rất lợi hại, có điều hắn xuất thân từ Đại Giác Khải Sư Đoàn, hẳn là một luyện khí sư tinh thông thực vụ thực chiến, không quá am hiểu lý luận, đây cũng là rất bình thường.
>
Thật sao? Vậy thì chờ lát nữa liền biết rồi!


Long Vân Tâm bán tín bán nghi nói.

Mọi người kịch liệt thảo luận hơn hai giờ, ngoại trừ Lý Diệu ra thì mỗi người đều thao thao bất tuyệt vạch ra rất nhiều điểm thiếu hụt trong lý luận của Yêu Tinh, ngay cả Tạ An An dưới sự cổ cũ của mọi người cũng đứng lên nói hết năm phút đồng hồ, cuối cùng lại nghênh đón sự ủng hộ của cả sảnh đường.

Lý Diệu chăm chú lắng nghe tất cả khiến cho mồ hôi đầm đìa, giống như vừa tắm nước nóng qua, quả thực là vô cùng thoải mái.

Đúng lúc này, một luồng nhàn nhạt dị hương truyền đến.
Kiếm nấu đã xong!

Hai mắt của Đồ Vĩnh Thanh, người chủ trì hội nghị, chợt sáng lên, vỗ tay cười nói:
Các vị, rượu lần này ta mang đến cũng không có gì phải đáng ngạc nhiên, cũng chỉ là Túy Sơn Hải 120 năm đến từ Phù Lưu Tự mà thôi! Có điều mảnh vỡ cổ kiếm mà ta đã thả vào bên trong đó sẽ mang đến cho mọi người sự ngạc nhiên, đến đến đến, chúng ta vẫn theo quy củ cũ, nhìn xem ai có khả năng cảm nhận ra và vị này sẽ trở thành ‘Kiếm chủ’ của ngày hôm nay!

Đồ Vĩnh Thanh mang đến ba hàng bình rượu làm bằng Bích Ngọc cùng màu hổ phách, phân Túy Sơn Hải sền sệt như mật ngọt bình thường khiến cho đông đảo con cháu thế gia cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận, hai con mắt bọn họ híp lại, rung đùi đắc ý, biểu hiện chuyên chú thưởng thức.

Rượu này so nhiều hơn mấy phần tâm ý phiền muộn nhàn nhạt so với ‘Túy Sơn Hải’ tầm thường, tinh tế cảm nhận thì có chút tương tự cùng tâm cảnh của ‘Đoạn Trường kiếm phái’ trong thế giới cổ tu bốn mươi tám ngàn năm trước. Ta đoán, mảnh vỡ cổ kiếm này đến từ Đoạn Trường kiếm phái ở bốn mươi chín ngàn năm trước!
>
Ta không đồng ý với quan điểm Đông Môn huynh, ngươi chỉ thưởng thức đến ý cảnh phiền muộn, ta nhưng ở dưới ý cảnh phiền muộn ta lại nhận biết được một luồng sát ý yếu ớt, theo ta thấy, mảnh vỡ cổ kiếm này hẳn là đến từ tổ chức thích khách gọi là “Huyết Thứ” từ bốn mươi bảy ngàn năm trước. Thậm chí có thể là đến từ Huyết Thứ trong tay của thủ lĩnh tổ chức này, cũng đồng thời là đúc kiếm đại sư cổ đại!

Cái nhìn của hai vị đều rất có đạo lý, thế nhưng dưới cái nhìn của ta...


Mỗi người trong số đông đảo con cháu thế gia đều phát biểu ý kiến của mình, không chịu thua kém.

Đồ Vĩnh Thanh lại rất có phong độ của một công tử thế gia, hắn cũng không bởi vì vừa rồi Lý Diệu không lên tiếng liền mà xem thường, hai tay hắn cũng nâng một chén “Túy Sơn Hải” đưa tới, cười nói:

Lý huynh, nếu như cuộc hội họp của chúng ta đã gọi là ‘Nấu kiếm tiểu tập’ thì sao huynh không cùng tới nấu kiếm đây?
>
Quy củ của chúng ta là tại mỗi lần tụ hội, người chủ trì đều phải mang theo một loại rượu ngon cùng một khối mảnh vỡ cổ kiếm đến đây, lấy rượu ngon nấu cổ kiếm, làm kiếm ý hòa vào mỹ tửu, sau đó sẽ để cho mọi người bình luận, xem ai có thể đoán ra lai lịch của mảnh vỡ cổ kiếm này, ai đoán được kết quả gần với sự thực nhất thì người đó sẽ trở thành “Kiếm chủ” của lần tụ hội này. Lần tụ hội sau sẽ đến lượt hắn làm người chủ trì.

Lý huynh, xin mời.


Lý Diệu nháy mắt, nghi ngờ, tiếp nhận chén rượu.

Mảnh vỡ cổ kiếm phóng vào trong rượu, liền có thể nấu ra “Kiếm ý”. Thậm chí có thể thông qua thưởng thức rượu ngon, nhận biết được lai lịch của mảnh vỡ cổ kiếm?

Đây là thứ luyện khí thuật gì, thật quá khuếch đại đi!

Lý Diệu mở miệng uống một ngụm nhỏ, rượu đúng thật là không tệ, linh năng ẩn chứa trong đó phi thường đầy đủ. Ngoài ra, cái gì mà tâm ý phiền muộn, cái gì gọi là sát khí nhàn nhạt, hắn đều không nhận ra nửa điểm.

Đồ Vĩnh Thanh khẽ mỉm cười, nói:

Lý huynh cứ việc nói thoải mái, cho dù đoán sai thì cũng không có cái gì phải vội cả, trên thực tế, lấy tửu hỏi kiếm là một môn thần thông vô cùng thâm ảo huyền diệu. Trong tu chân giới chúng ta cũng không có bao nhiêu người có thể chạm tới da lông, những người như chúng ta chỉ đoàn bừa, học đòi văn vẻ mà thôi!
>
Thật sự có thần thông như thế?


Hai mặt Lý Diệu chợt lóe sáng, tỏa ra hứng thú nồng đậm, nếu thật sự có thể thông qua nấu kiếm, lĩnh ngộ được cổ kiếm ý thì thần thông như thế quả thực là đáng giá nghiên cứu một, hai.
Đương nhiên là có.

Vẻ mặt Đồ Vĩnh Thanh chợt trở nên vô cùng trang nghiêm, nghiêm túc nói:

Đây là một môn thần thông cổ lão huyền diệu khó hiểu, đến từ một tông phái luyện khí cực kỳ mạnh mẽ trong thế giới cổ tu từ bốn vạn năm trước gọi là ‘Bách Luyện Tông’, là bí mật bất truyền của Bách Luyện Tông!
>
Dùng loại thần thông này có thể tu luyện cảm tri đến trình độ lớn nhất, để luyện khí sư đạt được cảnh giới chí cao, có thể cảm nhận được thần hồn cùng pháp bảo hòa làm một thể!


Lý Diệu lớn tiếng ho khan lên, mặt đỏ bừng, làm rơi vãi đầy “Túy Sơn Hải” lên người.
Không chịu nổi tửu lực.

Khóe mắt Lý Diệu chợt co giật, vẻ mặt cổ quái nói:
Có điều thực sự là ta chưa từng nghe thấy loại thần thông huyền diệu như thế, ta thực sự không thể cảm nhận ra thứ gì, xin Đồ huynh thứ lỗi.

Lúc này, Lý Diệu chợt sinh ra ý muốn rời đi, tiếp tục nói:
Đồ huynh, vừa nãy lắng nghe chư vị cao luận, thực sự là ta đã đạt được ích lợi không nhỏ, có điều ở bên ngoài ta vẫn còn có một ít sự tình vì vậy ta muốn đi trước một bước, hẹn gặp lại chư vị trên Không Sơn Luận Kiếm!

Đồ Vĩnh Thanh chợt sững sờ, quét mắt nhìn về phía Long Vân Tâm cùng Tạ An An một chút, chắc hẳn hai người có chút quan hệ với Lý Diệu nên hắn vẫn cười nói:

Lý huynh, “nấu rượu tiểu tập” của chúng ta xưa nay luôn có ba phân đoạn, thứ nhất là giao lưu lý luận, thứ hai là nấu rượu hỏi kiếm, cuối cùng chính là thao tác thực tế, dù sao mặc kệ luyện khí sư ngoài miệng có nói tới thiên hoa loạn trụy thì cuối cùng vẫn phải dùng một đôi tay tiến lên!
>
Nếu như Lý huynh xuất thân là luyện khí sư trong Khải Sư Đoàn thì nhất định đôi tay này không phải chuyện nhỏ, không bằng chờ thêm chốc lát, mọi người giao lưu một phen rồi hẵng đi, ngươi nghĩ sao?

Cũng không phải chúng ta muốn làm lớn chuyện mà chỉ chuẩn bị một chút đao kiếm tàn tạ, mọi người cùng tiến hành duy tu bồi dưỡng một phen, làm một trò chơi mà thôi.

Vòng thứ nhất trên Không Sơn Luận Kiếm chính là duy tu pháp bảo, coi như chúng ta tổ chức sớm mấy ngày thì cứ coi như là làm nóng người đi, ha ha ha ha!


Nguyên bản Lý Diệu thật sự còn có chút việc nhỏ, nhưng khi nghe Đồ Vĩnh Thanh nói như thế, ánh mắt hắn liền sáng lên, lập tức ngồi xuống, chậm rãi hoạt động gân cốt bên dưới lớp găng tay màu xám xấu xí kia.

So đấu luyện khí thuật chính là thứ mà hắn thích nhất, hắn tu luyện một mình suốt nửa tháng, đã sớm phiền muộn đến cực điểm, có thể cùng cao thủ so chiêu, thả lỏng gân cốt một chút thì đương nhiên là rất tốt!
Long tỷ tỷ, ngươi chờ xem, Lý Diệu sư huynh đúng là một cao thủ thâm tàng bất lộ, lý luận không phải điểm mạnh của hắn, loại thần thông huyền diệu như ‘Nấu rượu hỏi kiếm’ đến từ Bách Luyện Tông cũng chỉ truyền lưu ở ben trong các luyện khí thế gia, hắn không biết cũng rất bình thường, nhưng nếu như thật sự động thủ thì hắn tuyệt đối sẽ làm cho các ngươi mở mang tầm mắt!

Tạ An An lén lút đánh giá Lý Diệu, chăm chú nói với Long Vân Tâm.

Chỉ chốc lát sau, mọi người liền phẩm xong cổ kiếm, chính là La Đông đến từ Đông Minh La gia suy đoán gần nhất nên hắn liền trở thành “Kiếm chủ” lần này. Sau khi một trận ồn ào kết thúc, Đồ Vĩnh Thanh liền mang tất cả mọi người đi tới bên cạnh một bể nước trong suốt nhìn thấy đáy trong rừng trúc.

Ven hồ nước cắm hơn hai mươi chuôi cự kiếm, chiến đao rỉ sét loang lổ, nứt vỡ khắp nơi.
Bình Luận (0)
Comment