Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 503 - Chương 486: Bái Phục Chịu Thua

Chương 486: Bái phục chịu thua Chương 486: Bái phục chịu thuaChương 486: Bái phục chịu thua

Team: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: Truyenyy.com
Nơi này có hai mươi ba chuôi chiến đao cùng cự kiếm, tất cả đều được luyện chế theo tiêu chuẩn Không Sơn luận kiếm, giúp chuẩn hoá sự hư hao cùng ăn mòn, chúng đều cũ nát cùng tổn thương như nhau, nên mọi người có thể dựa theo chủng loại mình am hiểu lựa chọn một món trong đó.

Đồ Vĩnh Thanh nói.

Chúng ta không giao đấu chính thức nên không cần coi trọng như thế, tất cả mọi người đều không sử dụng bất kỳ công cụ nào, chỉ dựa vào thanh thủy trong bể nước này cùng với tảng đá bên hồ để đánh bóng nó, lấy thời gian mười phút làm hạn định, xem ai có thể hoàn thành trong thời gian ngắn nhất, trình độ sửa chữa lại là cao nhất, được không?
>
Xin mời, xin mời!


Tạ An An sẽ đảm nhiệm vai trò trọng tài, tất cả mọi người đều lựa chọn một thanh binh khí tàn tạ không thể tả.

Lý Diệu tùy ý chọn một thanh cự kiếm, nhưng trên tay vẫn đeo găng tay màu xám, không có tháo ra.

Người bên ngoài cũng không thèm để ý.

Luyện khí sư đều đặc biệt chú trọng bảo vệ hai tay của mình, giải thi đấu sắp tới, rất nhiều luyện khí sư sẽ dùng bí pháp để chăm sóc hai tay, trong đám đông cũng dăm ba người đều mang găng tay, bên trong bôi thuốc mỡ rất thoải mái.

Chỉ có điều găng tay của người ta đều mỏng như cánh ve, không ảnh hưởng tới hoạt động của hai tay, là tinh phẩm có giá trị liên thành, thậm chí là pháp bảo tổ truyền, đương nhiên sẽ không giống với găng tay thô to như của Lý Diệu.
Bắt đầu!

Tạ An An bắt đầu tính giờ!

Trong lúc nhất thời, rừng trúc như có trăm nghìn đạo phong hàn thổi qua, lá trúc bay loạn khắp nơi như là đao kiếm đang giao kích, người ta chỉ nghe được âm thanh soạt soạt.

Trước mặt vô số cao thủ luyện khí chính là binh khí tàn tạ, tất cả đều vụt lên từ mặt đất, lượn lờ ở quanh người bọn họ.

Mọi người thể hiện,triển lộ thần thông.

Có người chỉ dùng linh tuyến, liền hút tới mấy chục tảng đá, khiến chúng va chạm vào nhau, biến thành bụi phấn, đám bụi màu xanh này, hóa thành một đạo gió xoáy, bao vây binh khí vào trong đó, tinh tế đánh bóng chúng.

Có người huýt lên một tiếng, khiến nước bên trong hồ lập tức dập dờn ra gợn sóng, từng đạo từng đạo thanh thủy như giao long, cuốn ngược lên bờ, rót vào trong khe hở của pháp bảo.

Có người tốc độ tay nhanh vô cùng, hai tay hóa thành một đoàn khói xám, tháo dỡ pháp bảo thành từng cấu kiện cơ bản trong nháy mắt, sau đó hai tay như gảy dây đàn, khiến cấu kiện pháp bảo nhảy múa giống như là yêu linh, dần dần rực rỡ hẳn lên.

Biểu hiện trên mặt mọi người, hoặc là chăm chú, hoặc là thích ý, hoặc là hưởng thụ, khí phách siêu phàm thoát tục của cao thủ luyện khí tràn ngập ở trong rừng trúc.

Tạ An An chỉ nhìn chòng chọc vào một mình Lý Diệu.

Nàng tin tưởng Lý Diệu sẽ có biểu hiện kinh thế hãi tục.

Nhưng mà. . .

Lý Diệu lại cau mày, vẻ mặt chăm chú, thậm chí chăm chú đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Găng tay thô kệch màu xám khiến động tác của hắn chậm chạp hơn, có thể nói hắn hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn đánh bóng cùng sửa chữa cơ bản nhất để làm việc. Cẩn thận tháo từng chi tiết nhỏ của pháp bảo xuống, dùng tảng đá cùng nước hồ tẩy rửa, đánh bóng.

Tiêu chuẩn nhất, cũng chính là thứ bình thường nhất, không có bất kỳ chỗ nào là ngoài ý muốn.

Lấy tiêu chuẩn của luyện khí sư tầm thường tới nói, tốc độ của hắn cũng không chậm chút nào.

Thế nhưng trong hàng ngũ những cao thủ nhất lưu này thì tốc độ của hắn có chút chậm chạp, không theo kịp tiết tấu.

Có thể thấy, muốn mạnh mẽ đuổi theo tiết tấu mọi người, đối với hắn là một cái sự tình cực kỳ gian khổ. Trong hai phút đồng hồ ngắn ngủi, sắc mặt hắn đã tái xanh, mồ hôi lạnh ứa ra, bắp thịt vặn vẹo, hô hấp dồn dập, vẻ mặt thống khổ.

Năm phút sau, tuy rằng động tác vẫn rất cẩn thận, nhưng y phục rách nát trên người hắn đã bị mồ hôi thấm ướt, gân xanh nổi lên ở trên cổ và thái dương.

Mọi người ở ngoài đều có thể thấy được, hắn đã dốc hết toàn lực.

Tạ An An cảm thấy nghi hoặc tới cực điểm.

Đánh bóng pháp bảo là kiến thức cơ bản của mỗi một tên luyện khí sư, lấy biểu hiện kinh người của Lý Diệu sư huynh thì làm sao huynh ấy có thể vất vả như thế?
>
Lẽ nào hắn cố ý giấu tài, chuẩn bị đến Không Sơn luận kiếm lại làm lên một tiếng hót kinh người?

Nhưng nhìn hình tượng này thì thấy không giống lắm, đầu hắn đầy mồ hôi, vẻ mặt dữ tợn, rõ ràng là hắn đã xuất ra toàn bộ khí lực!


Sau bảy phút, động tác như nước chảy mây trôi của Long Vân Tâm liền im bặt đi, tay trắng khẽ gảy, tro bụi theo gió bay đi, hai tay lại giống như là ngọc thạch không nhiễm một hạt bụi.

Một thanh cự kiếm rỉ sét loang lổ ở dưới sự đánh bóng sửa chữa của nàng đã rực rỡ hẳn lên, cắm ở trong đất bùn, tuy không có gió nhưng nó vẫn rung động nhè nhẹ, phát sinh tiếng long ngâm như ẩn như hiện.

Long Vân Tâm quét nhìn Lý Diệu một chút, sau đó cười nhạt.

Sau khi kết thúc bảy phần bài thi, tất cả luyện khí sư đều lục tục hoàn thành tác phẩm của mình, từng đạo từng đạo phong mang khuấy động ở trong rừng trúc.

Chỉ có Lý Diệu là vẫn nghiến răng nghiến lợi, gân xanh đan xen, vô cùng chuyên chú vào công việc.

Thấy hắn chăm chú như thế, đông đảo luyện khí sư cũng không tiện làm ồn, dùng ánh mắt sâu xa trao đổi với nhau.

Mãi đến khi thời mười phút kết thúc, Lý Diệu mới hoàn thành công việc đánh bóng một toà phù trận cuối cùng, hắn uể oải giao tác phẩm của mình ra.

Mọi người có thể thấy, tuy cự kiếm của hắn đã rực rỡ hẳn lên nhưng so với đao kiếm của người khác thì hơi ảm đạm hơn một ít.

Đặc biệt là khi so sánh với cao thủ như Long Vân Tâm, cự kiếm của Lý Diệu kém hẳn đi một điểm thần thái!

Lý Diệu hít sâu một hơi, lặng im trong mười giây đồng hồ, mới thoáng khôi phục lại như cũ, ánh mắt hắn hơi dừng ở trên tác phẩm một lát, có chút mệt mỏi nở nụ cười, nói:
Ta thua, tác phẩm của mọi người đều cao minh hơn so với ta.

Lý Diệu khiêm tốn như vậy khiến cho những công tử thế gia này có chút không tiện, họ có cảm giác mình như mắc phải tội bắt nạt người bạn nhỏ.

Đúng vậy, mình xuất thân từ luyện khí thế gia, thuở nhỏ được tu luyện rất chuyên nghiệp, đôi tay được các loại thiên tài địa bảo tôi luyện, còn người ta chỉ là một luyện khí sư bên trong khải sư đoàn nhị lưu, nói không chừng ngay cả luyện khí thuật chính quy cũng không được tiếp thu qua, hắn có thể cách một tầng găng tay dày đặc, ở trong vòng mười phút hoàn thành sửa chữa, đã là không dễ dàng rồi!

Mình siêu hơn người ta một chút là chuyện thiên kinh địa nghĩa, có cái gì để kiêu ngạo đây?

Tuy tốc độ của Lý huynh chậm một chút, nhưng mọi người vẫn thấy, mỗi một cái phân đoạn đều nhịp nhàng ăn khớp, tương đối tỉ mỉ, làm như vậy là rất tốt!
>
Lý huynh mang hai cái găng tay để bảo vệ hai tay đúng không? Vậy thì huynh không thể phát huy ra toàn bộ thực lực rồi? ba ngày sau huynh cởi găng tay ra, ta tin tưởng tốc độ của Lý huynh chí ít tăng lên 30 %, nói không chừng còn có cơ hội tiến vào tốp năm trăm người đứng đầu!

Thanh cự kiếm do Lý đánh bóng ngoại trừ thiếu một chút thần ra thì không tìm được quá nhiều điểm thiếu hụt!

Không nói những cái khác, chỉ cần nhìn thời gian Lý huynh dùng đánh bóng đều hết sức chăm chú, dốc hết toàn lực thì người ta liền biết Lý huynh là một người say mê với con đường luyện khí, có đạo tâm như vậy, cuối cùng sẽ có một ngày trở thành luyện khí sư nhất lưu!


Lý Diệu âm thầm cảm thán, con cháu thế gia ngoại trừ thủ đoạn luyện khí cao minh ra, nhân phẩm cũng không tệ lắm, có thể thường xuyên giao lưu luận bàn.

Chỉ tiếc mình thực sự có chuyện phải làm, không thể tiếp tục trì hoãn, chỉ có thể xin lỗi, rời đi trước.

Nhìn bóng lưng Lý Diệu vội vã rời đi, tên béo La Đông đến từ La gia thở dài nói:
Nếu bàn về thần thông, những con cháu thế gia này đều có kỳ công tuyệt nghệ, còn những luyện khí sư thông thường thật sự là có chút yếu kém, vừa nãy hắn gần như không chống đỡ nổi, nhiều lần gần ngất đi nhưng vẫn cắn răng chống đỡ, cuối cùng hoàn thành tác phẩm, kết quả cũng không tồi lắm!

Đồ Vĩnh Thanh gật đầu nói:
Luyện khí sư đi ra từ khải sư đoàn, quanh năm lang bạt ở các nơi trong tinh hải, chưa chắc lý luận đã vững vàng, kỹ xảo chưa chắc đã cao minh, nhưng phương diện kinh nghiệm cùng nghị lực thì đúng là có chỗ hơn người, tuy người này không tính là cao thủ nhất lưu, thế nhưng bốn chữ 'nhị lưu hảo thủ' vẫn rất xứng đáng!

Long Vân Tâm nhẹ nhàng nở nụ cười, nói:

Tốt rồi, khách nhân đã đi, bây giờ chúng ta bắt đầu giao đấu đi! những vũ khí chúng ta đánh bóng đều có bề ngoài sàn sàn như nhau nên phải thử qua một hồi uy lực, mới có thể phân ra cao thấp!
>
Được!

Được!


Hai mắt những công tử thế gia kia tỏa ra ánh sáng, tràn đầy phấn khởi.

Tạ An An đứng dậy, đi ra ngoài.

Long Vân Tâm kinh ngạc nói:
An An, ngươi định đi đâu vậy?

Tạ An An do dự một chút, nói:
Hình như thân thể Lý Diệu sư huynh không được tốt lắm, ta đi xem hắn có sao không, dù sao ngày mai ta cũng là nhân viên tiếp tân của hắn, nếu như hắn có sơ xuất gì thì mọi chuyện không được tốt lắm.

Không chờ Long Vân Tâm đáp lại, Tạ An An liền nhanh chân đuổi theo.

Bước chân của Lý Diệu rất nhanh, Tạ An An đuổi theo sau nên mất mười mấy phút, mới nhìn thấy bóng lưng Lý Diệu một lần nữa.

Ngờ vực dưới đáy lòng Tạ An An như là một quả khí cầu càng thổi càng lớn, nhanh nổ tung.

Một người hiểu rõ kết cấu pháp bảo như lòng bàn tay, lực tính toán cao đến mức thái quá, nhưng không am hiểu lý luận, thao tác thực tế rất là chậm chạp? thật quá kỳ dị đi!
>
Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, cũng không phải là cố ý diễn xuất, đúng là hắn đã nghiến răng nghiến lợi, nổi cả gân xanh, mồ hôi chảy ròng ròng!

Lẽ nào hắn chỉ có thiên phú với kết cấu của pháp bảo, còn kỹ xảo thì một chữ cũng không biết?


An An sải bước muốn đuổi tới nhưng Lý Diệu lại như là một con cá chạch, nhanh chóng tránh thoát ở trong đám người.

Sau khi đuổi mười mấy phút, bọn họ đã đi tới một khu dân cư phổ thông ở Không Sơn vực.

Không Sơn vực cũng giống như là mảnh vỡ thế giới, nơi Tu Chân giả cùng người bình thường sống hỗn tạp.

Bất luận là Tu Chân giả hay là người bình thường cũng đều phải ăn cơm.

Muốn ăn cơm thì khu bên cạnh có chợ bán thức ăn rất náo nhiệt.

Người có kinh nghiệm đều biết, trong sạp buôn bán ở chợ bán thức ăn có rất nhiều đồ ăn vặt, vừa mới mẻ, giá tiền lại rất rẻ.

Tạ An An nhìn thấy Lý Diệu ngồi ở trong một quán nhỏ, mua một túi bánh, một túi sữa đậu nành.

Sau đó đến quầy thịt, mua nửa khối gan heo, nhờ ông chủ băm nát.
Hắn muốn làm gì? luyện khí sư có tư cách tham gia Không Sơn luận kiếm, sẽ không như thế chứ?

Càng ngày Tạ An An càng hiếu kỳ, đi theo Lý Diệu như một cái đuôi nhỏ, qua bảy tám khúc cua liền tiến vào một khu dân cư cũ kỹ, nhìn thấy hắn tìm một chỗ cỏ dại trong vườn hoa nhỏ, đặt mông ngồi xuống, không cởi găng tay, há miệng ăn bánh bột ngô.

Lý Diệu ăn rất nhanh, bánh bột ngô là thức ăn phổ thông nhất trong trong hẻm nhỏ, nhưng hắn ăn như sơn hào hải vị, hai ba miếng là hết một cái, ngay cả sữa đậu nành cũng uống rất nhanh, chỉ chốc lát sau, một giỏ bánh bột ngô đã bị hắn ăn sạch sành sanh.

Uống một hơi cạn sạch túi sữa đậu nành, Lý Diệu mới vỗ vỗ cái bụng, sau đó mở túi bọc gan heo đã băm nát.
Ăn gan heo sống, rất có ích lợi cho việc tu luyện sao?

Tạ An An trốn ở góc phòng, tim đập như trống chầu, cảm thấy tất cả những việc Lý Diệu làm quá quái lạ.

Lý Diệu bỏ gan heo qua một bên, chuẩn bị lấy găng tay xuống.
Đến tột cùng thì bên trong đôi găng tay màu xám thô kệch kia, ẩn giấu bí mật gì?

Tạ An An cảm thấy, mình sắp nhìn thấy một màn kinh tâm động phách.
Bình Luận (0)
Comment