Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 504 - Chương 487: Tu Luyện Như Vậy! Thần Thông Như Vậy!

Chương 487: Tu luyện như vậy! thần thông như vậy! Chương 487: Tu luyện như vậy! thần thông như vậy!Chương 487: Tu luyện như vậy! thần thông như vậy!

Team: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: Truyenyy.com

Đúng lúc này Lý Diệu ngẩng đầu lên, nhìn về phía nàng khẽ mỉm cười.

Tạ An An sợ hãi cả kinh, không biết tại sao ánh mắt của đối phương trong suốt hờ hững nhưng nó lại khiến cho nàng cảm thấy áp lực hơn cả khi đối diện với Long tỷ tỷ.

Nàng không tự chủ được đàng hoàng đi ra, đi tới bên người Lý Diệu, do dự cả nửa ngày vẫn không dám ngồi xổm xuống, mà chỉ tò mò nhìn đống gan heo.

Lý Diệu đã sớm phát hiện ra cái đuôi nhỏ này, nhưng cảm giác nàng không có ác ý gì, hơn nữa ngày mai còn phải gặp nhau, hắn không quen nhân sinh ở Không Sơn vực, nên khôn có bỏ rơi nàng.

Lý Diệu không để ý đến Tạ An An, nhẹ nhàng tháo găng tay màu xám ra.

Hai tay của hắn, mới nhìn thì không có gì lạ, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy trên tay có từng đạo chỉ vằn màu đen quấn quanh.

Khi Tạ An An nhìn kỹ lại thì đôi mắt đẹp trợn tròn trong nháy mắt, những vằn màu đen này do hơn trăm con kiến cực nhỏ tạo thành.

Hai tay Lý Diệu như có sức hút quỷ dị khiến những con kiến này bám vững vàng ở trên da, ẩn náu trong găng tay màu xám!

Lý Diệu đưa hai tay đến gần chỗ gan heo, con kiến ngửi thấy mùi gan heo liền hóa thành hai hàng, từ đầu ngón tay hắn leo xuống, ăn gan heo như hùm như sói.

Lý Diệu giải thích:
Thật không tiện, không phải ta cố ý đi sớm, thực sự là những con kiến này đói bụng đến mức sắp hỏng rồi, nếu còn không cho chúng ăn, hung tính sẽ bộc phát ngay cả ta cũng không chống đỡ được.

Tạ An An nháy mắt, nghi ngờ quan sát đàn kiến lần thứ hai.

Nàng thấy những con kiến này chỉ bằng một phần ba con kiến thông thường, toàn thân hiện ra màu tím mỹ lệ, giống như chúng được điêu khắc từ thủy tinh mà thành, lại như là mặc một bộ Tử Kim chiến khải, phi thường xinh đẹp.

Tạ An An cảm thấy, những con kiến này có chút quen mắt.

Sau khi hồi tưởng lại trong chốc lát, mồ hôi lạnh liền che kín lưng trong nháy mắt, hai chân đều mềm nhũn ra, thất thanh kêu lên:
Tử Hoàn Kiếm Nghĩ! Đây là Tử Hoàn Kiếm Nghĩ!

Tử Hoàn Kiếm Nghĩ là một loại linh trùng phi thường đáng sợ, thiên tính của chúng là ăn thịt, có lực công kích cực mạnh, có thể thả ra một loại độc tố đặc thù, cắn một cái đau tận xương tủy, giống như là bị phi kiếm mạnh mẽ đâm vào một cái, cho nên nó mới được gọi là Kiếm Nghĩ!

Đã từng có chuyên gia phân tích, đau đớn do Tử Hoàn Kiếm Nghĩ gây ra còn cường liệt hơn gấp năm lần so với têu thú Sư Hổ cắn một cái!

Hơn nữa cơn đau đớn này trực tiếp tác dụng lên trung khu thần kinh, thậm chí nó có thể sản sinh phản ứng với linh năng trong cơ thể tu chân giả, tu vi cao đến đâu cũng không thể hoàn toàn chống đối!

Sự đáng sợ của Tử Hoàn Kiếm Nghĩ ở trong loại linh thú yêu trùng, tuyệt đối xếp vào mười vị trí đầu!

Da đầu Tạ An An tê dại, không thể tin được vào con mắt của chính mình, Tu Chân giả tầm thường đều tránh xa Tử Hoàn Kiếm Nghĩ, cái tên này dĩ nhiên nuôi dưỡng nhiều Tử Hoàn Kiếm Nghĩ như vậy ở trên tay?

Tạ An An biết Tử Hoàn Kiếm Nghĩ là một loại linh trùng rất gét bị ràng buộc, căn bản là không có cách nào chăn nuôi cùng sử dụng, không gian trong găng tay nhỏ hẹp như thế, những con linh trùng này tuyệt đối là hung hãn tới cực điểm, thấy ai cắn người đó!

Hắn không sợ bị cắn sao?

Hơn nữa ——

Tạ An An hồi tưởng lại tình cảnh vừa nãy, trong nháy mắt đầu váng mắt hoa.

Vừa nãy tên Lý Diệu này cư nhiên dùng một đôi tay chứa đầy Tử Hoàn Kiếm Nghĩ, so đấu với nhiều cao thủ luyện khí như vậy mà chỉ chậm hơn người ta có mấy phút!

Buồn cười lúc đó, mọi người còn tưởng rằng thực lực của hắn bị găng tay áp chế một chút, mà chẳng biết được bên trong có nhiều Tử Hoàn Kiếm Nghĩ đáng sợ như vậy!

Nhưng nếu như không có Tử Hoàn Kiếm Nghĩ áp chế thì thực lực chân chính của hắn khủng bố đến mức nào?
Ngươi, ngươi không sợ bị cắn sao?

Đầu óc Tạ An An trống rỗng, lắp ba lắp bắp hỏi.

Lý Diệu lung lay mười ngón, mượn ánh sáng nhân tạo trên màn trời kiểm tra những vết thương nhỏ bé trên tay, nói:

Đây là một loại phương thức tu luyện đặc thù, dùng để rèn luyện cảm giác của hai tay cùng với sức khống chế cơ bắp.
>
Tuy Tử Hoàn Kiếm Nghĩ rất đáng sợ, thế nhưng trước khi bọn chúng cắn người sẽ có một chút dấu hiệu yếu ớt, giống như con cọp trước khi phát động công kích sẽ ngồi xổm xuống phát lực.

Chỉ cần sớm nhận biết được dấu hiệu công kích, sau đó khống chế mỗi một sợi cơ bắp, hơi trùng vị trí nó muốn công kích lại, hoặc là dùng linh tuyến nhẹ nhàng quấy rối nó một hồi là có thể đánh gãy tiết tấu tiến công của nó.

Vậy là không sợ nó cắn nữa.


Tạ An An trợn mắt ngoác mồm, sửng sốt nửa ngày nói:
Nhưng ở đây có trên trăm con Tử Hoàn Kiếm Nghĩ, giờ nào khắc nào cũng có thể phát động tiến công!

Lý Diệu nói:

Không phải là trên trăm con, hai tay gộp lại cũng chỉ có chín mươi mốt con mà thôi.
>
Nhiều Tử Hoàn Kiếm Nghĩ như vậy đương nhiên không dễ ứng phó, lúc vừa bắt đầu ta chỉ thả năm con trên mỗi tay nhưng vẫn khó tránh khỏi việc mấy phút lại bị cắn một lần, may mà ta quen tay hay việc, chậm rãi tu luyện, nên số lượng cũng tăng từng ngày.

Chín mươi mốt con cũng không tính là gì, cần phải tăng số lượng trên một trăm trở lên thì cái môn công pháp tu luyện cảm giác cùng sức khống chế này mới coi như có chút thành tựu.


Dùng Tử Hoàn Kiếm Nghĩ để tu luyện cảm giác của hai tay, đây mới thực sự là bí pháp Bách Luyện Tông.

Lý Diệu đã sớm lấy được môn bí pháp này từ trong thiên tháp, chỉ có điều ở Thiên Nguyên giới không có loại linh trùng Tử Hoàn Kiếm Nghĩ này.

Các loại linh trùng khác hoặc là hình thể quá lớn, hoặc là hoàn cảnh sinh tồn quá mức khắt khe, không có đủ độc tố, sau khi cắn vào tay không đủ đau, các loại nọc độc ăn mòn không đúng như dự tính, sẽ đầu độc thần kinh ở hai tay, tất cả đều không thích hợp dùng để tu luyện môn thần thông này.

Sau khi đi tới Phi Tinh giới hắn liền phát hiện nơi nay có vài mảnh vỡ thế giới, sản sinh ra rất nhiều Tử Hoàn Kiếm Nghĩ.

Lý Diệu bỏ ra giá cao mua một đám Tử Hoàn Kiếm Nghĩ, lại dùng hai loại thiên tài địa bảo là Hàm Hương thảo và Bạch Hồng Hóa Vụ, bện thành một bộ găng tay, mô phỏng hoàn cảnh sinh tồn của Tử Hoàn Kiếm Nghĩ, để Tử Hoàn Kiếm Nghĩ trường kỳ ở bên trong, không đến nỗi chết đi.

Tinh lực của hắn có hơn một nửa là tiêu vào người những con sâu nhỏ này.

Có điều hiệu quả cũng rất tốt, cảm giác hai tay của Lý Diệu tăng nhanh như gió, rất nhanh liền đạt đến cấp số chín mươi con kiến, chín mươi mốt con Tử Hoàn Kiếm Nghĩ bám đầy hai tay, không ngừng cắn xé hắn, nhưng hắn có thể thông qua sợi cơ ở hai tay khống chế chính xác, khiến cho mỗi một lần công kích đều thất bại.

Tạ An An triệt để choáng váng:

Vì lẽ đó, vừa nãy ngươi vừa khống chế bắp thịt trên hai tay của chính mình chống đỡ chín mươi mốt con Tử Hoàn Kiếm Nghĩ tiến công, vừa so đấu với mười cao thủ xuất thân từ luyện khí thế gia, cuối cùng chỉ thua một chút, nhưng không có bị Tử Hoàn Kiếm Nghĩ cắn?
>
Cũng không phải như vậy.


Lý Diệu thở dài nói.

Tu vi của ta còn chưa đến nơi đến chốn, hết sức chuyên chú thì còn nói được, vừa nãy thoáng phân tâm, liền bị Tử Hoàn Kiếm Nghĩ cắn, tổng cộng bị cắn sáu phát.
>
A?


Tạ An An suy nghĩ một chút, chẳng lẽ vừa nãy Lý Diệu nghiến răng nghiến lợi, gân xanh bạo loạn cũng không phải là giao đấu cực khổ, mà là bị Tử Hoàn Kiếm Nghĩ cắn hay sao?

Không thể nào?

Trong truyền thuyết, bị Tử Hoàn Kiếm Nghĩ cắn sẽ đau đến mức không muốn sống, thần hồn giống như bị phi kiếm đâm thủng, làm sao có khả năng chỉ nghiến răng nghiến lợi một hồi liền vượt qua?
Phương pháp tu luyện như vậy. . . Ta có thể thử một chút không?

Thấy Lý Diệu nói đơn giản, dáng dấp nhẹ như mây gió, Tạ An An như bị quỷ thần xui khiến hỏi.

Lý Diệu gật đầu, ở Phi Tinh giới lâu như vậy, hắn được rất nhiều đạo hữu chỉ điểm, nên hắn học được ích lợi không nhỏ, một chút quan niệm cũng được thay đổi, hắn không ngại lấy một ít pháp quyết tu luyện thô thiển giao lưu cùng đồng đạo.

Lý Diệu dùng đầu ngón út, lấy ra một con Tử Hoàn Kiếm Nghĩ từ trên mặt đất đưa tới mu bàn tay Tạ An An nói:
Buông lỏng cảm nhận của ngươi ra, dùng linh tuyến chậm rãi quấn quanh cánh tay, thông qua cánh tay nhẹ nhàng vọt tới mu bàn tay như sóng biển buổi tối.

Hắn nhẹ nhàng thả Tử Hoàn Kiếm Nghĩ ra.

Tử Hoàn Kiếm Nghĩ vừa đến mu bàn tay Tạ An An tinh thần lập tức phấn chấn như trùng ma phụ thể, mạnh mẽ cắn một cái.
A!

Tạ An An kêu thảm một tiếng như bị điện giật, xụi lơ ở trên đất tứ chi co giật, miệng sùi bọt mép, con ngươi trợn ngược.

Lý Diệu khẽ cau mày, thu hồi Tử Hoàn Kiếm Nghĩ, để nó tiếp tục hưởng dụng bữa tiệc gan heo.

Còn mình thì lung lay mười ngón, hưởng thụ cảm giác nhàn nhã sau khi ăn xong.

Gần ba phút sau, Tạ An An mới khôi phục năng lực nói chuyện nhưng tóc tai rối tung, mặt tái mét, biểu hiện tiều tụy, ánh mắt nhìn Lý Diệu như là nhìn một con quái vật.
Quái vật này quá khoa trương rồi, ta bị cắn một cái đã đau đến mức thần hồn phân liệt, vừa rồi cái tên này bị cắn liên tục sáu phát, mà vẫn có thể hoàn thành bài thi như vậy!

Tạ An An có loại kích động muốn chạy đi.

Lý Diệu quét mu bàn tay của nàng một chút, nói:
Xem biểu hiện của ngươi, hình như không quá thích hợp dùng Tử Hoàn Kiếm Nghĩ để tu luyện, không bằng thử dùng hồ điệp đến tu luyện đi.

Tạ An An còn có chút hoảng hốt, lẩm bẩm nói:
Hồ điệp gì?

Lý Diệu đưa tay phải ra.

Nửa tháng trước, hai tay của hắn trơn bóng, nhẵn như ngọc giống như từ trong máu thịt phát sinh ra quang mang.

Giờ khắc này, hai tay của hắn rất bình thường không có gì lạ, như cây cỏ trong vườn hoa, đá vụn, giun, chim nhỏ, trở thành một phần của tự nhiên.

Bỗng nhiên, chuyện quái dị phát sinh!

Trong vườn hoa vốn có không ít hồ điệp đang uyển chuyển nhảy múa giữa các khóm hoa nhưng trong nháy mắt bị sợi tơ vô hình trói buộc, tất cả đều bay đến tay phải của Lý Diệu, đôi cánh bảy màu sặc sỡ hoàn toàn bị dính chặt!

Lý Diệu nói:
Trước khi hồ điệp cất cánh cũng phát sinh dấu hiệu yếu ớt, chỉ cần ngươi nắm giữ thời điểm đó, dùng linh tuyến nho nhỏ quấy rầy nó một hồi, là có thể làm nó dừng lại ở trong lòng bàn tay ngươi, làm thế nào cũng bay không nổi.

Năm ngón tay buông lỏng, mười mấy con hồ điệp giống như được giải thoát, bay ra khỏi tay Lý Diệu, v ở trên đỉnh đầu của hắn.

Lý Diệu nói:
Loại phương pháp tu luyện này không thống khổ, tương đối thích hợp với người mới học, đương nhiên mới bắt đầu có thể dùng một hai con hồ điệp đến thử là được.

Tạ An An ngạc nhiên nói:
Nhưng làm sao ngươi có thể khiến nhiều hồ điệp ngoan ngoãn bay đến trong lòng bàn tay của ngươi như vậy?

Lý Diệu nói:

Vừa nãy tay phải của ta không ngừng rung động với một tần suất phi thường vi diệu, thả ra một loại tín hiệu đặc thù giống như mùi hoa, rất có sức hấp dẫn đối với hồ điệp, là có thể hấp dẫn bọn chúng lại đây.
>
Thần thông như thế, không phải ngươi bây giờ có thể nắm giữ, vì lẽ đó ngươi có thể thử nghiệm, bôi một ít nước thuốc đặc chế ở trên tay để mô phỏng mùi hoa, hấp dẫn hồ điệp.


Gan heo đã bị Tử Hoàn Kiếm Nghĩ quét sạch sành sanh, nửa điểm cặn bã cũng không có để lại, Lý Diệu lại để hai tay xuống dưới đất.

Hai tay của hắn như có được mị lực yêu dị, khiến cho Tử Hoàn Kiếm Nghĩ ngoan ngoãn chia làm hai đội bò lên.

Lý Diệu cẩn thận từng li từng tí một mang găng tay vào.

Găng tay màu xám xấu xí đến cực điểm ở trong mắt của Tạ An An đã biến thành thần khí cầm cố yêu ma!

Lý Diệu vò mấy cái giấy bọc thành một đoàn, ném vào thùng rác, mới xoay người lại nở nụ cười:

Không có vấn đề gì nữa, ngày mai chúng ta gặp lại, chuyện vừa rồi không cần nói cho đám người Long Vân Tâm.
>
Ta không để ý loại phương pháp tu luyện này lộ ra ánh sáng, ai muốn học thì cứ việc học là được.

Ta chỉ là sợ bây giờ ngươi nói ra sẽ nhiễu loạn đạo tâm của bọn họ, ảnh hưởng trạng thái thi đấu ba ngày sau.


Đại não Tạ An An hỗn loạn tưng bừng, sửng sốt nửa ngày, mắt thấy Lý Diệu sắp biến mất khỏi chỗ rẽ, bỗng nhiên nói:

Chờ đã, Lý Diệu sư huynh, vì lẽ đó vừa nãy ngươi cố ý ẩn giấu thực lực giao đấu cùng bọn họ, là sợ ảnh hưởng đạo tâm của bọn họ?
>
Chuyện này cũng không hẳn.


Lý Diệu đứng lại, suy nghĩ một chút rồi quay đầu nói.

Sở dĩ không lấy găng tay xuống, không phải là không tôn trọng mọi người, không phải là sợ ảnh hưởng đạo tâm mọi người.
>
Mà là khi tháo găng tay xuống, ta sẽ không thể dốc toàn lực ứng phó, ngươi hiểu chưa?

Loại tranh tài kia tuyệt đối là nghiền ép, nó chỉ đang lãng phí thời gian của nhau mà thôi.


Lý Diệu nói xong liền rời đi.

Chỉ còn dư lại một mình Tạ An An ở trong vườn hoa nhỏ, ngây người như phỗng!
Bình Luận (0)
Comment