Chương 488: Si ngốc
Chương 488: Si ngốcChương 488: Si ngốc
Team: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: Truyenyy.com
Ba giây đồng hồ sau Lý Diệu lại vòng trở lại, lông mày khẽ nhíu, giống như đang suy tư vấn đề phi thường thâm ảo.
Lý Diệu đại sư, ngài còn có dặn dò gì?
Tạ An An giật mình, một mực cung kính hỏi.
Sau khi nhìn thấy thủ đoạn tu luyện như thần của Lý Diệu, sao nàng dám gọi người ta là sư huynh ?
Lý Diệu nói:
Ngày mai Không Sơn luận kiếm mới chính thức bắt đầu tiếp đón, không biết phụ cận có chỗ nào có thể ở một đêm không?
Tạ An An vội vàng nói:
Có, ở ngoài khu vực Xích Nham Cảnh năm dặm, có một cái Xích Nham tiểu trúc, phong cảnh rất tươi đẹp, cách điệu tao nhã, có rất nhiều luyện khí sư nổi danh đều thích ở đây; bên trong nội thành có quán rượu Thiên Sơn Nguyệt, là khách sạn xa hoa nhất ở đây, phương tiện hiện đại, phục vụ chu đáo, giao thông cực kỳ tiện lợi. Không biết Lý Diệu đại sư yêu thích nơi náo nhiệt hay là một nơi yên tĩnh, ta sẽ giúp ngài đặt một gian phòng của chưởng môn.
Lý Diệu vội ho một tiếng, mặt không chút thay đổi nói:
Không cần phiền phức như vậy, con người của ta khá là khiêm tốn, khách sạn bình thường là được rồi.
>
Hả?
Tốt nhất là giá cả thực tế một chút, cho dù phòng không có cửa sổ giá rẻ cũng được.
A!
. . .
Nửa giờ sau, rốt cục Tạ An An như hồn bay phách lạc cũng trở lại rừng trúc.
Phần lớn con cháu luyện khí thế gia đã kết thúc giao đấu, chuyển đến phần cuối rừng trúc, ở bên cạnh suối nước róc rách thưởng thức sơn hào hải vị, bàn luận chuyện trên trời dưới biển, bầu không khí rất là náo nhiệt.
Tại sao đi lâu như thế? ngươi đã bỏ qua một hồi náo nhiệt, vừa nãy tranh tài rất là mạo hiểm, ta so đấu đến tận cuối cùng mới may mắn thắng lợi đấy.
Long Vân Tâm kéo Tạ An An ngồi xuống cạnh người mình, gắp cho nàng hai con tôm đã bóc vỏ, lúc này mới cáu giận nói.
Nhiều truyền nhân các môn phái chính thống, từ các nơi trong tinh hải về tụ tập cùng một chỗ cũng không dễ dàng, ta có ý định mang ngươi đi mở mang tầm mắt, kết quả là thời khắc mấu chốt ngươi lại chạy mất, thực sự là...
Tạ An An có chút hoảng hốt.
Đương nhiên thức ăn mọi người ăn đều là đồ thượng thừa nhất, có băng tiên được vận chuyển từ mười mấy cái mảnh vỡ thế giới đến, có các loại trân cầm dị thú.
Nhưng chẳng biết vì sao trước mắt Tạ An An vẫn có dáng dấp Lý Diệu uống sữa đậu nành, gặm bánh ngô.
Long Vân Tâm cau mày, nàng nhẹ nhàng bấm một cái ở dưới sườn, nói:
Làm sao, cao thủ như ngươi mà bằng hữu không có sao?
Hai chữ cao thủ được nàng đặc biệt nhấn mạnh hơn một chút.
Không, không có chuyện gì.
Tạ An An phục hồi tinh thần, lấy lại bình tĩnh, hiếu kỳ nói.
Long tỷ tỷ, bình thường luyện khí sư nhất lưu giống như ngươi, làm sao huấn luyện cảm giác của hai tay?
>
Sao đột nhiên hỏi cái này? Long gia chúng ta không có phương pháp tu luyện cảm giác quá tốt, nhưng mà.
Long Vân Tâm cười nói.
Đông Minh La gia La huynh và người chủ trì lần này là Đồ huynh nữa, truyền thừa của hai nhà bọn họ, đều rất coi trọng tu luyện cảm giác hai tay, không bằng ta xin bọn họ giới thiệu một chút?
Tên béo La Đông nở nụ cười ha ha, tỏ thái độ không giấu làm của riêng, buông chiếc đũa xuống, để hai con bạch tuộc xuống than, nhìn chúng rất giống hai khối bạch ngọc to lớn không gì sánh được.
Hắn dương dương tự đắc nói:
Phong cách luyện khí của La gia chúng ta, lấy tốc độ tay siêu cao, cảm giác nhạy cảm mà xưng, phương pháp tu luyện cũng không phải bí mật gì, nó được gọi là Bích Ngọc Thủ.
>
Đây là công phu tu luyện từ nhỏ, từ khi truyền nhân vừa mới ra đời liền bắt đầu tu luyện, mỗi ngày dùng thạch ngọc mài thành bụi phấn, không ngừng vuốt nhẹ ở trên tay, lại dùng bí dược không ngừng ngâm, ngày qua ngày khác, năm này qua năm khác, mấy chục năm như một, không thể có nửa ngày gián đoạn, có thể nói nó là một môn khổ công, người thường không kiên trì được.
Có câu nói, ngọc có thể thông linh, môn công pháp này dùng linh tính của ngọc thạch, chuyển đến hai tay luyện khí sư, tu luyện tới cực hạn thì đôi tay này tự nhiên có thể thông linh, ha ha ha ha.
Ta cũng không tính là cái gì, chỉ biết chút chút công phu mà thôi, phương pháp tu luyện cảm giác hai tay của Đồ gia mới gọi là làm người nghe kinh hãi, Đồ huynh, ngươi nói một chút với Tạ tiểu muội đi.
Đồ Vĩnh Thanh cười nhạt, duỗi hai tay ra.
Hai tay của hắn có vô số lỗ nhỏ lít nha lít nhít.
Đồ Vĩnh Thanh nói:
Phương pháp tu luyện cảm giác hai tay của Đồ gia chúng ta không tốn chút tiền nào.
>
Mọi người đều biết, trong Tu Chân giới có một loại dị quả gọi là Hồng Cây Củ Ấu, toàn thân mọc ra gai nhọn thô ráp, trên đó còn có độc tố nhè nhẹ, khi đâm vào tay sẽ cực kỳ đau đớn.
Thuở nhỏ đệ tử Đồ gia chúng ta đã bắt đầu dùng Hồng Cây Củ Ấu để tu luyện, mỗi thời mỗi khắc, hai tay đều phải nắm hai trái Hồng Cây Củ Ấu, ăn cơm cũng luyện công, ngày ngày đều như vậy, hơi bất cẩn một chút sẽ bị đâm, hai tay đau đến tận xương tủy, nhưng không thể buông lỏng.
Theo tuổi lớn lên, số lượng Hồng Cây Củ Ấu cũng từ từ tăng cường, đến sau này hai tay phải nắm bảy, tám quả Hồng Cây Củ Ấu, nhưng vẫn cử động như thường, không có bị quấn tới, như này mới xem là tiểu có chút thành tựu.
Đồ Vĩnh Thanh vừa nói, hai tay khẽ vung ra, quả nhiên trong lòng bàn tay xuất hiện bảy, tám quả Hồng Cây Củ Ấu, mơ hồ hiện ra huyền quang màu đỏ tươi.
Không ai biết vừa nãy hắn giấu những quả Hồng Cây Củ Ấu này ở nơi nào, khiến tất cả mọi người thốt lên.
Mắt Tạ An An sáng lên:
Đồ đại ca, phương pháp tu luyện này của ngươi đúng là tuyệt diệu, không biết ngươi có nghe nói về phương pháp đồng dạng hay không, ví dụ như là Hồng Cây Củ Ấu đổi thành Tử Hoàn Kiếm Nghĩ chẳng hạn?
Đồ Vĩnh Thanh sững sờ không nói chuyện, trước tiên La Đông phình bụng cười to:
Đây là phương pháp gì? Tử Hoàn Kiếm Nghĩ cắn một cái gây ra sự đau đớn gấp mười lần Hồng Cây Củ Ấu, miệng vừa hạ xuống tứ chi liền co giật, miệng sùi bọt mép, vậy làm sao tu luyện?
>
Hơn nữa tính cách Tử Hoàn Kiếm Nghĩ rất hung mãnh, không có đàng hoàng ở trong tay như Hồng Cây Củ Ấu, muốn cho nó bất động là có thể bất động.
Lại nói, lực lượng của Tu Chân giả đều lớn vô cùng, chỉ sợ bị Tử Hoàn Kiếm Nghĩ cắn một cái, hơi phát lực là bóp chết Tử Hoàn Kiếm Nghĩ, nếu như vậy mỗi ngày phải thay bao nhiêu Tử Hoàn Kiếm Nghĩ, mới đủ tu luyện?
Đồ Vĩnh Thanh nở nụ cười, phong độ hiên ngang nói:
Tạ tiểu muội đã nói tới chuyện dùng dị trùng để tu luyện cảm giác hai tay thì ta cũng có biết một, hai.
>
Ở trong điển tịch cổ đại của Tu Chân giới có ghi chép qua về phương pháp dùng dị trùng tu luyện, trong đó có nhắc đến việc dùng Tử Hoàn Kiếm Nghĩ tu luyện, đó là một trong những phương pháp cao cấp nhất.
Có điều, những bút ký cổ đại này đều nói không tỉ mỉ, đại thể là mọi người chỉ nghe nói, nghe đồn mà thôi.
Theo ý ta, dùng Tử Hoàn Kiếm Nghĩ đến tu luyện cảm giác hai tay là quá mức hoang đường, như vậy sẽ hết sức đau đớn, chỉ có quái vật mới có thể chịu đựng được?
Trong thế giới cổ tu chuyện lạ như vậy có rất nhiều. Dù sao đó cũng là cổ nhân mà, tuy họ sáng tạo ra văn minh cổ tu xán lạn và huy hoàng, nhưng nhận thức đối với thiên nhiên, đối với thiên địa vạn vật, đối với Tinh Thần Đại Hải lại rất thô thiển, có lúc vì hấp dẫn môn đồ, mà dựng ra những chuyện giật gân, giả vờ làm ra những chuyện kinh người, dần dần thần hóa thế giới tu chân.
Đương nhiên hôm nay Tu Chân giả muốn rút lấy tinh túy ở bên trong thế giới cổ tu, nhưng không thể một mực mù quáng theo họ, mà chỉ cần lấy tinh hoa, chắt lọc cặn bã.
Có lẽ loại phương pháp dùng Tử Hoàn Kiếm Nghĩ đến tu luyện cảm giác hai tay, là do cổ nhân phô trương thanh thế, nghe sai đồn bậy, thuộc về thứ cặn bã.
Tạ tiểu muội, nghe ta nói một câu, tu luyện không có đường tắt, cũng không thể một bước lên trời, không nên tin loại phương pháp dùng dị trùng tu luyện này vẫn tốt hơn.
Nếu như ngươi muốn tu luyện cảm giác hai tay, ta có thể đưa ngươi mấy quả Hồng Cây Củ Ấu, dạy ngươi một ít thủ pháp cơ bản, trước tiên ngươi thử một chút là tốt rồi.
Có điều ta phải nhắc nhở ngươi một câu, bị Hồng Cây Củ Ấu nhẹ nhàng quấn một hồi rất là đau nha.
Mọi người nở nụ cười.
Khuôn mặt nhỏ của Tạ An An đỏ bừng lên, bụng đầy lời muốn nói nhưng khi sắp vọt tới đầu lưỡi lại cảm thấy mờ mịt trong chốc lát, sau đó ngồi xuống, hết sức chuyên chú vào mấy con tôm đã bóc vỏ.
Nói tới đề tài tu luyện, khiến bữa tiệc lại trở nên náo nhiệt, mọi người tranh nhau nói về việc tu luyện của mình gian nan đến mức nào, nhận hết khổ sở mà người thường không cách nào chịu được.
Tạ An An nghe xong thấy nhàm chán, liền tìm cái cớ rời khỏi tiệc rượu, đi loạn ở trong rừng trúc.
Bất tri bất giác càng chạy càng xa, đi tới chỗ bể nước vừa nãy mọi người giao đấu.
Nước hồ trong suốt, bảy, tám chuôi đao kiếm rỉ sét loang lổ vẫn cứ đâm ở đó, chưa được thu thập, ở đây có cả thanh cự kiếm Lý Diệu cẩn thận tỉ mỉ đánh bóng, đang ngạo nhiên đứng thẳng ở trong quái thạch lởm chởm.
Thanh kiếm này lu mờ ảm đạm, quang hoa của nó và bảo kiếm của mọi người cách nhau rất xa, hơn nữa Lý Diệu vội vã rời đi, nên nó vẫn ở lại chỗ này, không có ai có hứng thú nhổ nó ra.
Lòng hiếu kỳ của Tạ An An nổi lên, rút chuôi cự kiếm này ra, quan sát kỹ.
Nàng xuất thân từ luyện khí thế gia, tuy rằng tu vi không sâu, nhưng ánh mắt cơ bản vẫn có, chỉ thấy chuôi thanh liên cứ kiếm này tuy đã được đánh bóng, mỗi cái cấu kiện đều vừa khớp, phù trận điêu khắc trên đó rất rõ ràng, nhưng nó thật có chút khô khan, chỉ có thể nói là tạm được, không tính là tác phẩm siêu nhất lưu.
Tạ An An nhẹ nhàng thở dài một tiếng, không biết đang suy nghĩ gì, nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm.
Bỗng nhiên, con mắt của nàng ổn định.
Trên thân kiếm có đồ vật.
Mặc dù mắt thường không cách nào nhìn thấy, nhưng thông qua cảm giác ở đầu ngón tay có thể phát hiện, trên thân kiếm có từng đạo từng đạo linh văn vô cùng bí ẩn, như là nước chảy, quấn quanh đan xen tạo thành từng toà từng toà phù trận không nhìn thấy, hoàn toàn khảm vào nhau.
Đây là.
>
Thập nhị liên hoàn lôi đìhn cổ phù.
Vậy mà Lý Diệu đại sư, dùng mấy khối đá vụn bình thường nhất ở trên thân kiếm làm bằng hợp kim siêu cường lưu lại một đạo thập nhị liên hoàn lôi đình cổ phù nhàn nhạt.
Làm sao có khả năng.
Hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, đến lúc sau tất cả mọi người đều theo dõi hắn, nhưng hắn vẫn không chút biến sắc, hoàn thành điêu khắc cổ phù, Long tỷ tỷ, Đồ đại ca, La đại ca. . . Không một người nào nhìn ra.
Quả nhiên hắn nói không sai, thực lực chênh lệch quá lớn, nghiền ép, đây là tuyệt đối là nghiền ép.
Tạ An An không nhịn được, đưa một đạo linh năng yếu ớt vào trong thanh liên cứ kiếm.
Trong nháy mắt, phù văn bí ẩn trên thanh liên cứ kiếm đột nhiên lóe sáng, tạo thành mười hai đạo phù trận huyền ảo phức tạp, như là dùng một bút vẽ ra, không có nửa điểm gián đoạn.
Rầm rầm.
Rừng trúc vang lên tiếng sấm rền nhẹ nhàng, giống như một hồi giông tố sắp giáng lâm.
Thêm vào thập nhị liên hoàn lôi đình cổ phù, uy lực của chuôi thanh liên cứ kiếm, ít nhất tăng lên gấp đôi, tuy rằng phù văn quá nông, chỉ có thể phát huy ra một lần uy lực, thì như vậy cũng đủ đáng sợ rồi.
Tạ An An trố mắt ngoác mồm, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện khác.
Ở vòng thi thứ nhất, có một tên luyện khí sư đưa ra phản bác đối với lý luận của yêu tinh, đưa ra lý luận về thập nhị liên hoàn lôi đình cổ phù.
Ta cho rằng thập nhị liên hoàn lôi đình cổ phù, chỉ thích hợp với đao kiếm có kết cấu đơn giản, đối với đao kiếm hiện đại do mấy trăm hoặc hơn một nghìn cái cấu kiện pháp bảo tạo thành mà nói, tùy tiện tăng thêm loại cổ phù này, sẽ dẫn đến nhiều loại phù trận xung đột, nhẹ thì linh năng tắc nghẽn, phù trận vận chuyển mất linh, nặng thì linh năng hỗn loạn, thậm chí pháp bảo trực tiếp tan vỡ.
>
Vì lẽ đó, lý luận yêu tinh, nhìn qua rất đẹp, nhưng đó chỉ là một loại lý tưởng không thực hiện được, trong thế giới hiện thực căn bản không thể làm được.
Đây là nguyên văn của người luyện khí sư kia.
Tạ An An rùng mình một cái.
Lẽ nào, Lý Diệu đại sư cũng không phải là không tinh thông lý luận, hắn thật sự hoàn toàn tán đồng lý luận yêu tinh, nhưng xem thường với miệng lưỡi của mọi người, dùng hành động thực tế, triệt để nghiền nát bác bỏ của người khác đối với yêu tinh.
>
Ha ha ha ha.
Xa xa, ở phần cuối rừng trúc, không biết các đệ tử tinh anh của luyện khí thế gia nói tới cái gì mà cười rất vui vẻ.
Tạ An An si ngốc vuốt ve thập nhị liên hoàn lôi đình cổ phù.