Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 529 - Chương 512: Lý Diệu Đại Sư, Ta Tới Cứu Ngươi!

Chương 512: Lý Diệu đại sư, ta tới cứu ngươi! Chương 512: Lý Diệu đại sư, ta tới cứu ngươi!Chương 512: Lý Diệu đại sư, ta tới cứu ngươi!

Team: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: Truyenyy.com

Bảy giờ tối, Lý Diệu ở trong một gian phòng tu luyện chế tạo đặc biệt, học tập lắp ráp bom tinh thạch.

Từ sau khi quan hệ của hắn và Hoàng Phủ Thập Nhất trở nên “hòa hợp”, hắn thỉnh thoảng hướng Hoàng Phủ Thập Nhất đưa ra yêu cầu muốn thao tác thực tế.

Hoàng Phủ Thập Nhất sau khi cân nhắc kỹ, đã đồng ý.

Nhưng, toàn bộ thí nghiệm, đều phải tiến hành trong gian phòng tu luyện đặc thù này.

Bốn phương tám hướng toàn bộ khoang đều bố trí phù trận phòng ngự cùng phù trận phản xạ cấp bậc cao nhất, tuyệt đối không thể dùng bom phá hỏng.

Mặc dù uy lực bom đủ lớn, ở trước khi phá hỏng khoang, cũng sẽ phản xạ trước một bộ phận trở về, đem người trong khoang nổ chết hết.

Cho nên, khả năng Lý Diệu muốn luyện chế bom tinh thạch để chạy thoát, tuyệt đối không tồn tại

Hơn nữa Lý Diệu không chút nghi ngờ, nhất cử nhất động của mình, đều sẽ bị vị cao thủ ẩn nấp trong bóng tối, không nhìn thấy kia theo dõi gắt gao, chỉ cần mình toát ra một chút khác thường, cao thủ này sẽ áp dụng hành động

Thần thông ẩn nấp của đối phương đã cường đại như thế, vô cùng có khả năng là thích khách vương bài trong Hắc Chu Tháp, sở trường tiềm hành ẩn nấp cùng ám sát, Lý Diệu không có lòng tin, ở trong đối kháng chính diện nháy mắt giết chết đối thủ như vậy.

Nhưng, Lý Diệu cũng chưa có tính toán chạy thoát ngay bây giờ, hắn là thật sự một lòng một dạ nghiên cứu bom tinh thạch.

Trước mặt Lý Diệu đặt một con chip to bằng móng tay cái, bên trên chất đống một nắm bột phấn phát ra ánh huỳnh quang.

Hai tay Lý Diệu mở ra, đầu ngón tay nhộn nhạo ra từng luồng linh ti, dẫn dắt hơn trăm miếng kim loại mỏng như cánh ve, lập lòe ánh vàng, dựa theo quy luật đặc thù, thật cẩn thận cắm vào trong bột phấn, lại đem một con chip khác bao trùm ở bên trên, vô cùng cẩn thận bọc lại với nhau.

Động tác đơn giản, tiêu hao cả thảy hai mươi phút đồng hồ, Lý Diệu vẻ mặt chuyên chú, đầu đầy mồ hôi.

Bề ngoài thoạt nhìn, đây chỉ là một bộ chip hai tầng tùy ý có thể thấy được, có thể ứng dụng cho tinh khải xe thoi bay thậm chí đao kiếm… nhiều loại pháp bảo, nhưng trải qua Lý Diệu cải tạo, lại trở thành một quả bom uy lực cực lớn, chỉ cần tâm niệm khẽ động, thì có thể làm phạm vi mười mét đều lâm vào biển lửa cuồng nộ

Trải qua mấy ngày khổ tu, lại thêm trao đổi học tập luận bàn với Hoàng Phủ Thập Nhất vị tuyệt thế cao thủ này, thần thông luyện chế bom tinh thạch của Lý Diệu rốt cuộc xảy ra đột phá về chất

Con đường hắn lựa chọn, có sự khác biệt với Hoàng Phủ Thập Nhất.

Hoàng Phủ Thập Nhất tuy tài hoa hơn người, là kỳ tài luyện khí hiếm có trên đời, nhưng chung quy hai tay của gã bị thương nghiêm trọng, ở trên thao tác thực tế có điều bất tiện, lại tựa lưng một tổ chức khổng lồ, có thể có lượng lớn thủ hạ phối hợp.

Cho nên phong cách nổ của gã, càng có khuynh hướng to thêm liên hoàn thêm.

Lý Diệu lại thích cảm giác độc lai độc vãng, thích một mình một ngựa, xông pha tinh hải, hơn nữa hắn dùng Tử Hoàn Kiếm Nghĩ tu luyện ra một đôi tay nhanh như quỷ mị, lại được Âu Dã Tử truyền thừa, cực kỳ am hiểu tuyên khắc phù trận cực nhỏ.

Cho nên, phong cách nổ của hắn, chính là càng có khuynh hướng nhỏ đi, tính kín đáo cùng với năng lực tác chiến từng binh sĩ, không đặc biệt theo đuổi uy lực, mà là theo đuổi kết hợp với thực chiến, tốt nhất có thể ở trong chiến đấu, thần không biết quỷ không hay đặt bom, bày ra cạm bẫy.

Lý Diệu hà một hơi vào lòng bàn tay, chậm rãi xoa ngón tay sưng đau, suy tư về sự khác biệt của mình cùng Hoàng Phủ Thập Nhất ở trên lĩnh vực nổ.

Đúng lúc này, tàu vũ trụ đầu tiên là chấn động thật mạnh, tiếp theo truyền đến run rẩy mang tính gián đoạn rất có quy luật, trong vách tường cũng truyền đến từng đợt tạp âm rất nhỏ.

Lý Diệu sửng sốt, đem lỗ tai dán vách khoang thuyền, cẩn thận phân tích tình trạng bên ngoài.

Nghe qua, tàu vũ trụ đang gặp công kích dồn dập, một tòa phù trận động lực cũng đã phát nổ, ngay sau đó một đợt tiếng ồn chói tai, như là tiếng vỏ ngoài tàu vũ trụ bị người ta mạnh mẽ xé rách.

“Rắc rắc…”

Cửa chính của khoang tàu được dùng ba tầng cấm chế, trong phù trận truyền âm trong góc trần nhà truyền đến thanh âm có chút khẩn trương của Phí Minh: “Lý Diệu đại sư, an tâm một chút chớ nóng, chúng ta bị người tu chân công kích, Hắc Thạch và Bạch Lộ đang dẫn dắt đội hộ vệ chống lại kẻ địch xâm nhập, xin ngài cứ ở lại trong phòng tu luyện, để tránh lọt vào cái gì bất trắc “

Lý Diệu khẽ nhíu mày, không nói gì, trở lại trước bàn làm việc, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra, tiếp tục lắp ráp món pháp bảo tiếp theo.

Chẳng qua, tốc độ chợt tăng lên một cấp, hầu như lại một lần nữa bật ra tốc độ siêu âm.

Tiếng nổ cùng tiếng chấn động bên ngoài đợt sau cao hơn đợt trước, đèn trong khoang chợt sáng chợt tắt, có nửa phút như vậy, ngay cả hệ thống cân bằng của tàu vũ trụ xuất hiện trục trặc, mặt sàn hướng bên trái hơi nghiêng đi.

Tất cả cái này đều không có khả năng quấy nhiễu đến Lý Diệu, hắn tiếp tục cẩn thận tỉ mỉ luyện tập, một hơi lắp ráp ra bốn năm quả bom tinh thạch.

Đương nhiên, liệu luyện tập Hoàng Phủ Thập Nhất cho hắn tài không có khả năng quá nhiều, cho nên uy lực những quả bom tinh thạch này cũng không tính là quá lớn.

Nửa giờ sau, ngoài cửa khoang bỗng nhiên truyền đến từng đợt tiếng hô giết, sau một tiếng nổ kinh thiên động địa, hơn phân nửa khoang đều bị sương khói bao phủ, trên cửa khoang thuyền xuất hiện một lỗ thủng lớn ghê người, một khải sư mặc tinh khải màu chì xám, bên trên trải rộng vết thương cùng máu tươi chui vào, ở trong sương khói như ẩn như hiện.

Trên giáp ngực tinh khải của khải sư này đeo một cái huy chương đầu gấu, trong cái mồm gấu to lớn trải rộng răng nanh lại ngoạm chặt một thanh chiến đao dính máu.

Đây là chiến huy của Cuồng Hùng hội, một trong lục đại tông phái trong Thiên Thánh thành.

“Lý Diệu đại sư…”

Khải sư chồng chất vết thương lao một bước đến trước mặt Lý Diệu, vội vàng nói, “Chúng ta là lực lượng vũ trang lệ thuộc trực tiếp Cuồng Hùng hội, người của Cuồng Hùng chiến đoàn. Ta tên Hồ Quốc Hào, chúng ta tới cứu ngươi cùng Hoàng Phủ đại sư, đi nhanh đi!”

Ánh sáng yêu dị ở đáy mắt Lý Diệu chợt lóe rồi biến mất, vô cùng kinh ngạc nói: “Các ngươi nhanh như vậy đã phát hiện ta cùng Hoàng Phủ Tiểu Nhã mất tích? Chẳng lẽ pháp bảo báo nguy ta giấu ở trong phòng kia bị các ngươi tìm được rồi? Nó chưa bị vụ nổ phá hỏng sao?”

Hồ Quốc Hào sửng sốt một phen, gật đầu thật nhanh nói: “Pháp bảo kia quả thực bị vụ nổ hư hao, nhưng cao thủ sáu đại phái chúng ta lại sửa xong nó rồi, cho nên đã biết ngài và Hoàng Phủ đại sư mất tích. Không nói nhiều như vậy, tình huống khẩn cấp, người của chúng ta không kiên trì được bao lâu nữa, đi nhanh đi, tất cả chờ chạy ra rồi nói sau…”

Lý Diệu đảo loạn con mắt, hơi tỏ ra do dự nói: “Chỉ tiếc, ta bây giờ lại có chút không muốn đi, ngươi để ta cân nhắc kỹ một chút.”

Hồ Quốc Hào gấp đến độ dậm chân: “Giờ là lúc nào rồi, làm sao có thời giờ để cho ngài suy xét, không đi cũng phải đi.”

Ánh mắt Lý Diệu lạnh đi, nói: “Ta ghét nhất bị người khác uy hiếp ta, ta nếu không đi, ngươi lại đối đãi ta như thế nào?”

Hồ Quốc Hào kêu “Oa oa”, tinh khải quanh thân run rẩy, một tay chỉ vào cái mũi Lý Diệu nói: “Thì ra Hoàng Phủ đại sư nói không sai, ngươi quả nhiên đã làm phản, ngươi tên phản đồ tham sống sợ chết, không bằng heo chó này.”

Lý Diệu cười lạnh “Hắc hắc”: “Người không vì mình, trời tru đất diệt, ta từ trước tới nay chưa từng nói mình phải trung thành với người tu chân, lấy đâu ra cái gọi là phản?”

Hồ Quốc Hào giận không thể kiềm chế được: “Tà ma ngoại đạo, ai cũng có thể giết. Ngươi đã rơi vào ma đạo, vậy đi chết đi.”

Hồ Quốc Hào vung tay phải, đoạn trước cánh tay phải xuất hiện ba móng vuốt tia chớp sắc bén không thể chống đỡ, điên cuồng hét lên một tiếng, hướng Lý Diệu hung hăng quét tới.

Hắn mặc tinh khải, sức chiến đấu tăng phúc, một đòn này thật sự như phá đá mở đường, cuồng phong tàn phá.

Tinh khải Tám Tay của Lý Diệu, lại ở ngày đầu tiên lên thuyền, đã có hơn phân nửa rơi rải rác ở trên mặt đất, huống chi chờ hắn triệu hồi ra tinh khải còn lại cũng cần vài giây, căn bản không kịp.

Lý Diệu vung hai tay lên, bốn năm quả bom tinh thạch trên bàn làm việc vừa mới hoàn thành hết thảy hướng Hồ Quốc Hào quét tới, bản thân hạ thấp người, nấp ở dưới bàn làm việc.

“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm…”

Quanh thân Hồ Quốc Hào nhất thời bị quầng sáng màu vỏ quất liên hoàn bao phủ

Chỉ tiếc những quả bom tinh thạch này uy lực đều quá nhỏ, mà Hồ Quốc Hào lại có tinh khải phòng ngự, những quả bom tinh thạch này với hắn mà nói, chẳng qua là tạo thành mê muội trong nháy mắt, lui lại mấy bước, căn bản chưa bị thương đến chỗ yếu hại.

Lý Diệu thừa dịp hắn trong nháy mắt mê muội, từ dưới bàn làm việc chợt lóe ra, không cần mạng hướng về phía bên ngoài khoang thuyền chạy như điên.

Hồ Quốc Hào nháy mắt phản ứng lại, rống giận liên tục: “Phản đồ, chạy đi đâu!”

Động lực phù trận sau lưng phun trào ra ánh lửa màu vỏ quất, tốc độ tăng vọt lên đến cực hạn, đạp một phát thật mạnh lên lưng Lý Diệu.

Lý Diệu kêu một tiếng thê thảm, như con diều đứt dây, điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, bị gã đá tới trong góc.

Hồ Quốc Hào nhân cơ hội tung người đi lên, cấp bậc dòng điện quấn quanh móng vuốt tia chớp tăng lên tới cực hạn, hồ quang chói mắt nổ vang “Tách tách”, nhắm vào ngực Lý Diệu, chợt đâm tới.

Lý Diệu mặt vàng như nghệ, hai tay vô lực buông xuống, trong mắt toát ra biểu cảm hoảng sợ vạn phần, tựa như chỉ có ngồi chờ chết.

Nửa giây kế tiếp, hai chuyện cùng lúc xảy ra.

Đầu tiên, một bóng đen từ cửa khoang thuyền mở rộng tiến vào như điện, hướng Hồ Quốc Hào bắn ra một thanh phi kiếm loại nhỏ, không nghiêng không lệch, vừa lúc đánh vào trên móng vuốt tia chớp của Hồ Quốc Hào, làm móng vuốt tia chớp lệch khỏi quỹ đạo.

Tiếp theo, Lý Diệu không biết từ chỗ nào sinh ra khí lực, thế mà chợt hướng bên phải lao nhanh một phát, kết quả lại là hắn xui xẻo, vừa lúc lao đến trên quỹ đạo phi kiếm bị văng ra.

Thanh phi kiếm lượn lờ ngọn lửa đỏ rực này, từ phía dưới sườn trái của hắn hung hăng xẹt qua, để lại ở trên sườn trái của hắn một vết thương vô cùng khủng bố, hầu như thương tổn đến trái tim.

Khuôn mặt Lý Diệu vặn vẹo, ngay cả sức để kêu thảm cũng không có, xiêu xiêu vẹo vẹo mềm nhũn xuống.

Bóng đen đọng lại, là một bộ tinh khải thuần màu đen.

Chủ nhân tinh khải màu đen, tựa như theo Hồ Quốc Hào cùng nhau sửng sốt, sau khi sửng sốt ước chừng nửa giây, hai bộ tinh khải mới loạn chiến với nhau.

Nhưng, bọn họ tựa như đều không có tâm tình chiến đấu, sau khi chiến mấy giây, Hồ Quốc Hào xoay người bỏ chạy, xa xa bỏ lại một câu: “Phản đồ, ngươi chờ đó!”

Bóng đen lao lao về phía Lý Diệu: “Lý Diệu đại sư!”

Trong một gian phòng theo dõi cách đó không xa, Hoàng Phủ Thập Nhất và Tô Cửu Châm đều bật dậy, đồng thời kêu to: “Không ổn. Mau mau đem thủ đoạn chữa bệnh tốt nhất trên khoang chữa bệnh, dùng dược vật tốt nhất…”

“Hắn chính là đệ tử tốt nhất ta chịu đủ vất vả khổ sở mới tìm được, bây giờ trải qua kiểm tra, độ trung thành cũng hoàn toàn không có vấn đề, tuyệt đối không thể chết như vậy, tuyệt đối không thể!”

Thấy bộ dáng Lý Diệu ngực bị xé rách, máu chảy như suối, cả người run rẩy, tim Hoàng Phủ Thập Nhất như bị đao cắt.

Gã lại không phải đau lòng Lý Diệu bao nhiêu, mấu chốt là trong đầu Lý Diệu còn có vô số kỹ xảo và thần thông luyện khí chưa đào móc ra, nếu chết như vậy, quá mức phí phạm của trời!

Cái trán Tô Cửu Châm cũng toát ra mồ hôi lạnh, nghiến răng nói: “Ai biết hắn sẽ bỗng nhiên lao lên?”

“Nhưng như vậy cũng tốt, gặp phải sống chết trước mắt như vậy, hắn vẫn chỉ có thể phát huy ra loại thực lực tiêu chuẩn này, ít nhất chứng minh, hắn là thật tâm đầu nhập vào Trường Sinh điện, hơn nữa sức chiến đấu của hắn, thật sự chỉ có Trúc Cơ kỳ sơ giai.”
Bình Luận (0)
Comment