Chương 543: Ta cần các ngươi!
Chương 543: Ta cần các ngươi!Chương 543: Ta cần các ngươi!
Team: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: Truyenyy.com
Tinh vực Vạn Tuyền, thành trấn vũ trụ “Phúc Nguyên Lý” do mười mấy tàu vận tải rách nát, tạo thành.
Linh khí tinh vực Vạn Tuyền không nồng đậm, tu luyện tông phái cực ít, một chỗ thành trấn vũ trụ này, hầu như đều là người thường.
Sâu trong thành trấn, trên một con đường bình thường, một quán mì mặt tiền không lớn, bên trên treo bảng hiệu “mỳ thịt bò Đại Phúc”, bên cạnh còn vẽ một cái đầu bò tai to mặt lớn, cười hì hì.
Thời gian còn sớm, một tiểu cô nương ngoài hai mươi, hai bên mũi đầy nốt tàn nhang, có chút béo đang ở phía sau rửa rau.
Cô tựa như đầy bụng oán khí, tất cả đều phát tiết đến trong một chậu rau xanh mơn mởn, thiếu chút nữa đem rau xanh rửa nát bét.
Một thanh niên quần áo bình thường, tướng mạo cũng rất bình thường, chỉ là ngón tay rất dài, xách bọc đồ, có chút trầm mặc đứng ở trước mặt cô, tựa như muốn đi, lại không biết trước khi chia tay phải nói gì.
“Đi đi đi mau đi ta còn rất nhiều rau phải rửa, còn có rất nhiều thịt bò phải băm. Đừng ở chỗ này chướng mắt ta.”
Cô nương tàn nhang bỗng tức giận, nắm một mớ rau xanh dùng sức ném xuống nước.
Bọt nước văng tung tóe, bắn đến trong hốc mắt đỏ bừng của thanh niên.
Thanh niên trầm mặc rất lâu, thấp giọng nói: “Xin lỗi, Tả Khiếu Hổ đã trở về, Lô Điện cũng đã trở về, bọn họ là anh em tốt nhất của ta, Đại Giác khải sư đoàn là nhà của ta, cho nên ta cũng phải trở về.”
Cô nương mặt tàn nhang lấy mu bàn tay quệt mắt, trên tay cô đều là nước, cho nên hốc mắt cũng trở nên ướt át, hô lên: “Tiểu Cao, từ ngày đầu tiên ngươi đến trong cửa tiệm, ta đã thường xuyên nghe ngươi nói chuyện quá khứ, nói ngươi ở trong Hổ Sát Doanh gì đó vui vẻ bao nhiêu, nói Tả Khiếu Hổ kia đao nhanh cỡ nào, nói Lô Điện kia là tay súng thiện xạ trăm phát trăm trúng, ta biết bọn họ đều là anh em tốt của ngươi, nhưng mà…”
“Ngươi không giống với bọn họ.”
“Bọn họ đều là người tu chân, đều thần thông quảng đại, có thể lên trời xuống đất.”
“Ngươi thì sao? Ngươi chỉ là một người bình thường, tay yếu chân mềm, ngay cả ta cũng đánh không lại. Bản lãnh duy nhất của ngươi, chính là biết làm mì thịt bò mà thôi. Ngươi vì sao phải đi? Ngươi một người bình thường, đi lại có ích gì?”
Tiểu Cao trầm mặc một lát, mới chậm rãi nói: “Có lẽ ta chỉ là một người bình thường, chỉ biết làm mì thịt bò, rán trứng mà thôi, nhưng ta nghĩ, Đại Giác khải sư đoàn tóm lại là cần vài đầu bếp. Mà đầu bếp cũng chưa chắc đều là người tu chân.”
“Tả Khiếu Hổ và Lô Điện đều là anh em của ta, bọn họ từng nói, ta làm mì bò cùng cánh gà, là dễ ăn nhất Phi Tinh giới, bọn họ ăn, đầy đủ tinh thần, tu luyện lên cũng càng thêm mạnh mẽ, hiệu suất tu luyện tăng lên rất nhiều, quả thực so với ăn thiên tài địa bảo linh đan diệu dược còn lợi hại hơn.”
“Có lẽ, đây là cống hiến ta có thể làm ra cho Đại Giác khải sư đoàn đi.”
Cô nương mặt tàn nhang rốt cuộc khóc: “Bọn họ đều là lừa gạt ngươi, đồ ngươi làm khó ăn chết đi được, khó ăn nhất, đồ khó ăn nhất thiên hạ. Ngươi đừng đi, đừng đi được không? Qua hai năm nữa, cha không làm được nữa, sẽ đem tiệm này cho ngươi...”
Tiểu Cao hít một hơi thật sâu, thật sâu, bỗng vứt gói đồ ra, đi về phía cô nương tàn nhang, ôm chặt cô vào lòng.
Cô nương mặt tàn nhang cả kinh, phản ứng theo bản năng chính là giãy dụa mãnh liệt, lại không biết như thế nào, Tiểu Cao bình thường mềm nhũn, một lần này lại cứng rắn giống như gân thép xương sắt.
Cô nương mặt tàn nhang thất kinh, hô khẽ: “Tiểu Cao, ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Tiểu Cao nói: “Thứ nhất, ta tin tưởng anh em của ta. Nếu bọn họ nói ta làm mì thịt bò là dễ ăn nhất Phi Tinh giới, vậy nhất định là vậy.”
“Thứ hai, ta cũng không phải tay chân yếu ớt, ba tên lưu manh lần trước tới quấy rầy tiệm chúng ta, về sau chưa từng xuất hiện nữa, là ta đánh gãy xương bọn hắn, đem bọn hắn đuổi đi.”
“Bình thường, chỉ là nhường ngươi mà thôi.”
Nói xong, Tiểu Cao đem cô nương mặt tàn nhang đè tới trên tường, dùng sức hôn.
“A đừng đừng mà Tiểu Cao ngươi…”
Cả người cô nương mặt tàn nhang đều nhũn ra, chỉ cảm thấy một lực lượng làm cô đầu váng mắt hoa tán loạn ở trong cơ thể, giãy giụa một lúc, mặt nóng lên đỏ bừng, đang muốn hoàn toàn từ bỏ chống cự, tước vũ khí đầu hàng, Tiểu Cao lại buông lỏng cô ra.
“Ngươi có bệnh à!”
Cô nương mặt tàn nhang tức giận, một chậu rau tính cả nước rửa rau hung hăng hất đi, đem Tiểu Cao giội ướt sạch.
Tiểu Cao biến thành ướt sũng, trên đầu úp cái gáo múc nước, trên mặt còn nửa miếng rau.
“Ba năm.”
Tiểu Cao vươn ba ngón tay, “Ba năm sau, ta còn chưa chết, sẽ trở lại cưới ngươi.”
Cô nương mặt tàn nhang hổn hển: “Cưới bà nội ngươi, ta ngày mai sẽ lập gia đình. Ta gả cho Nhị Ngưu cách vách!”
Tiểu Cao xách bọc đồ lên, quăng qua vai, đầu cũng không quay lại đi ra bên ngoài, nói: “Nhị Ngưu sẽ không lấy ngươi, hắn thích Bạch Quế Chi bán canh cá cuối phố, chê mông ngươi quá to.”
“Gì?”
“Nhưng ta lại thích mông to, nói chuẩn xác, là cái mông to của ngươi, rất thích rất thích.”
“A?”
...
Nửa tháng sau, tinh vực Thiên Phàm đại bản doanh khải sư, trong một trại an dưỡng linh tuyền.
Lôi Đại Lục suy yếu nằm ở trên giường bệnh, gầy đến độ mất dáng, mấy chục cái ống đâm thật sâu vào trong cơ thể, vô số thuốc cường hóa tuần hoàn rót vào, tu bổ thần kinh cùng kinh lạc tầng sâu nhất.
Tuy tiều tụy đến cực điểm, ánh mắt Lôi Đại Lục lại như là hai thanh chiến đao, hung hăng nhìn chằm chằm người trước mắt.
Nói chính xác, là một trăm bảy mươi chín người trẻ tuổi.
Một trăm bảy mươi chín thanh niên, như một trăm bảy mươi chín cây tùng xanh trầm mặc, cắm rễ thật sâu ở trong ngoài trại an dưỡng này.
Tuy quần áo bọn họ không giống nhau, tu vi cũng có cao có thấp, thậm chí có không ít người thường hoàn toàn không có tu vi, nhưng từ trên người bọn họ, lại mơ hồ nhộn nhạo cùng loại khí chất.
Nghé con mới sinh không sợ hổ, cho dù là lão hổ cũng giết cho ngươi xem, Đại Giác, Hổ Sát Doanh
Lôi Đại Lục rất phẫn nộ, ít nhất hai mắt hắn ẩn chứa lửa giận vô cùng.
Tả Khiếu Hổ, Lô Điện và Tiểu Cao, lại là cười hì hì nhìn hắn, một bộ dáng vô lại “Ngươi có thể làm gì chúng ta”.
Lôi Đại Lục lạnh lùng nói: “Các ngươi tới làm gì? Ta không phải đã sớm nói với các ngươi, Đại Giác khải sư đoàn miếu này quá nhỏ, không chứa nổi các ngươi đám ngưu quỷ xà thần này, bảo các ngươi có xa bao nhiêu thì lăn xa bấy nhiêu, có thể bay cao bao nhiêu thì bay cao bấy nhiêu. Các ngươi lại về làm gì?”
Tả Khiếu Hổ cười tủm tỉm nói: “Đoàn trưởng đại thúc, chúng ta bay cũng bay rồi, lăn cũng lăn rồi, cũng kiến thức qua thế giới tươi đẹp bên ngoài, càng gặp vô số cường giả, nhưng so đi so lại, cảm thấy tựa như vẫn là Đại Giác khải sư đoàn tốt hơn một chút, cho nên lại chạy về, muốn hỏi đoàn trưởng đại thúc một phen, ngươi bên này còn thiếu người hay không, thu chúng ta hay không?”
Lôi Đại Lục nghiến răng, nói: “Không thiếu, không thu, bây giờ Đại Giác khải sư đoàn ngay cả một con tàu vũ trụ cũng không có. Ngay cả nửa túi tinh thạch cũng không kiếm được, phí nằm viện chữa bệnh của lão tử, còn là người khác hỗ trợ móc, nuôi không nổi các ngươi đám gia súc này. Tới từ chỗ nào, chạy về chỗ đó đi.”
Lô Điện thản nhiên nói: “Chúng ta không đi. Trừ phi ngươi đem chúng ta đánh đi, nhưng nghe nói đoàn trưởng ngươi bị thương nặng, bây giờ suy yếu đến cực điểm, nhắm chừng là đánh không lại chúng ta hơn một trăm người liên thủ. Bây giờ ngươi có hai lựa chọn, thứ nhất là chủ động nhận lấy chúng ta, thứ hai là chúng ta đem ngươi hung hăng đánh một trận, ép ngươi nhận lấy chúng ta.”
Lôi Đại Lục á khẩu không nói nên lời.
Nụ cười của Tả Khiếu Hổ càng thêm sáng lạn, nói: “Đoàn trưởng đại thúc, ngươi có biết chúng ta đám trẻ mồ côi Hổ Sát Doanh này, từ nhỏ đến lớn nguyện vọng lớn nhất là gì không?”
“Chính là hung hăng đánh ngươi một trận!”
“Ngươi lão đầu tử thối này. Năm đó ép chúng ta tu luyện, đem chúng ta chà đạp rất thê thảm đó, bây giờ nghĩ lại, ta vẫn là buổi tối mỗi ngày đều sẽ gặp ác mộng.”
“Ta liều mạng tu luyện như vậy, chính là vì sớm ngày vượt qua ngươi, đánh bại ngươi.”
“Tuy nhiên, ngươi bây giờ là bệnh nhân nặng nửa chết nửa sống, chúng ta hơn một trăm người liên thủ đánh ngươi tựa như có chút thắng mà không võ, nhưng ngươi đoán, chúng ta sẽ để ý một điểm này hay không?”
“Cho nên, đừng dựng râu trừng mắt nhìn chúng ta như vậy nữa. Lão đầu tử, cao tuổi rồi thì phải thừa nhận, sau này ngươi dưỡng lão cho tốt đi. Đại Giác khải sư đoàn, có chúng ta.”
Lôi Đại Lục tức giận đến mức cả người run rẩy, hốc mắt đỏ lên, lại đem ánh mắt chuyển về phía Tiểu Cao bán mì thịt bò, trầm giọng nói: “Tiểu Cao, ngươi lại tới làm gì. Ngươi theo bọn hắn cùng nhau làm loạn cái gì?”
Tiểu Cao nhìn thẳng vào đôi mắt Lôi Đại Lục, bình tĩnh nói: “Ta cũng muốn về trong đoàn, ít nhất giúp trong đoàn chống đỡ qua vài năm thời gian khó khăn nhất này, nhưng ta chỉ là người thường, nhiều năm qua như vậy, cũng chưa học được thần thông gì, chỉ học được ba mươi tư loại cách làm mì thịt bò mà thôi.”
“Cho nên, ta khẳng định đánh không lại ngươi, ngươi muốn đuổi ta đi, ta cũng chỉ có thể đi.”
“Đoàn trưởng, ta chỉ muốn hỏi ngài một câu, cũng hy vọng ngài nghiêm túc trả lời ta, Cao Tuấn ta, đối với Đại Giác khải sư đoàn, có một chút tác dụng nào hay không? Đại Giác khải sư đoàn bây giờ, có cần ta hay không?”
“Nếu, ta không có một chút tác dụng nào, Đại Giác khải sư đoàn hoàn toàn không cần ta mà nói, ta bây giờ đi luôn.”
Ánh mắt mọi người đều tập trung tiêu cự đến trên người Tiểu Cao.
Tả Khiếu Hổ lớn tiếng nói: “Tiểu Cao, ai dám nói ngươi vô dụng đối với Đại Giác khải sư đoàn? Còn nhớ rõ lúc còn nhỏ, mỗi lần bị đoàn trưởng đại thúc tra tấn đến thương tích đầy mình, kiệt sức, chỉ cần ăn một lần cánh gà ngươi nướng ra, lập tức tinh thần toả sáng, quả thực còn có thể tu luyện thêm một ngày một đêm!”
“Không sai!”
Lô Điện nghiêm túc nói, “Mấy năm nay ở bên ngoài xông pha, vẫn chưa ăn được cánh gà cùng mì thịt bò Tiểu Cao làm, cái gì cũng như ăn sáp, thiên tài địa bảo cũng không ăn vào được, tu luyện đều là tay chân như nhũn ra, không có chút sức mạnh nào. Ta một lần này trở về, thật ra có hơn phân nửa, là vì có thể lại được nếm món ăn có một không hai bí chế vô địch xa hoa tu luyện thập toàn đại bổ của ngươi đó.”
“Nhưng mà…”
Thanh âm Tiểu Cao run rẩy, “Ta chỉ là người thường, chỉ biết làm mấy thứ thô ráp nhất, những món ngon dùng thiên tài địa bảo làm kia, ta đều không làm được.”
Tả Khiếu Hổ nói: “Vậy ngươi cứ đem thiên tài địa bảo băm nát, chúng ta ăn sống.”
Lô Điện nói: “Không cần băm, chỉ cần hấp cả cây, giúp ta làm một đĩa dưa chua là được.”
“Đoàn trưởng!”
Toàn bộ trẻ mồ côi xuất thân Hổ Sát Doanh, tất cả đều lẳng lặng nhìn chăm chú vào Lôi Đại Lục.
Lôi Đại Lục rốt cuộc không nhịn được nữa.
Con người rắn rỏi này đối mặt Kim Đan cường giả Phong Vũ Trọng, đối mặt vô số tinh đạo, cũng chưa từng động dung, rốt cuộc sụp đổ, trên khuôn mặt to thô ráp có hàng nước mắt nóng tung hoành: “Tiểu Cao, Lô Điện, Tả Khiếu Hổ, còn có mọi người...”
“Ta, ta cần các ngươi.”
“Trước mắt, chính là thời điểm Đại Giác khải sư đoàn cần các ngươi nhất.”
“Mỗi người các ngươi, vô luận tu vi cao thấp, vô luận là người tu chân hay là người thường, đối với Đại Giác khải sư đoàn đều là rất hữu dụng rất hữu dụng.”
“Ta, ta hoan nghênh các ngươi trở lại Đại Giác khải sư đoàn, về nhà.”
“Vạn tuế!”
“Chúng ta về nhà rồi, mọi người lại ở bên nhau rồi!”
“Đại Giác vạn tuế Hổ Sát Doanh vạn tuế!”
Trong ngoài phòng bệnh tràn đầy tiếng hoan hô.
Lôi Đại Lục cười to, trong nụ cười mang theo nước mắt: “Tốt, đã có nhiều người như vậy, nhiệm vụ kế tiếp của Đại Giác, lập tức có thể bắt đầu rồi.”
Tả Khiếu Hổ ngạc nhiên nói: “Nhanh như vậy đã có nhiệm vụ mới? Chúng ta bây giờ ngay cả tàu cũng không có, ai sẽ thuê chúng ta?”
Lôi Đại Lục nói: “Không phải nhiệm vụ thuê, là nhiệm vụ của bản thân chúng ta, chúng ta cần đi một chỗ, tìm một người.”
Lô Điện nhíu mày: “Nơi nào? Người nào?”
Lôi Đại Lục thu liễm nụ cười, ánh mắt sâu thẳm: “Một cái cấm địa người tu chân, một người... Có thể làm huynh đệ cả đời.”