Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 561 - Chương 544: Hắn Đây Là Tự Tìm Đường Chết!

Chương 544: Hắn đây là tự tìm đường chết! Chương 544: Hắn đây là tự tìm đường chết!Chương 544: Hắn đây là tự tìm đường chết!

Team: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: Truyenyy.com

Sâu trong một chỗ thành trấn vũ trụ linh khí khô kiệt, rách nát.

Bên cạnh chợ nước bẩn giàn giụa, tiếng người ồn ào, trên quán ăn sáng nho nhỏ, nam nhân đầu trọc hết sức chuyên chú húp tào phớ.

Nơi này ở gần quầy giết gà mổ heo trong chợ, mùi thối đặc biệt của gà vịt cùng mùi cá hỗn hợp cùng một chỗ, thật sự làm người ta buồn nôn.

Thời gian đã không còn sớm, tào phớ cũng đã bán gần hết, trong cái thùng gỗ lớn chỉ còn lại có một ít ở đáy, vừa nát vừa lạnh, lại bỏ thêm quá nhiều tương dầu cùng rau thơm, hương vị thật sự không được ổn lắm.

Nam nhân đầu trọc lại như là nhấm nháp mỹ vị, từng miếng nhỏ từng miếng nhỏ, vô cùng chuyên chú, vô cùng hưởng thụ.

Tướng mạo nam nhân đầu trọc rất bình thường, mặc đồ xám xịt, không khác người thường phố phường, chỉ có một đôi mắt vừa nhỏ vừa dài, hầu như muốn kéo dài đến trên huyệt Thái Dương, con ngươi lại nhỏ bé như đầu mũi kim, trừ phi ghé sát vào nhìn, mới có thể mơ hồ nhìn thấy, bên trong hai mắt, có hai đóa hoa sen màu máu mơ hồ di động.

Phong Vũ Trọng ở đối diện hắn, hoàn toàn thay đổi dung mạo, mặt đầy nếp nhăn, hai bên tóc mai hoa râm, xỏ dép keo, khoác tạp dề da, ngụy trang thành bộ dáng bán cá, ngay cả khí chất cũng biến thành loại người bán cá phố phường, nhìn như hào sảng mang theo một tia tinh tế, hơi mất tập trung sẽ đâm người ta một đao.

Hắn như đứng đống lửa, như ngồi đống than, sắc mặt thay đổi liên tục, do dự nói: “Liên Vương...”

“Sao không ăn? Ăn no mới có sức làm việc.”

Liên Vương đem một nắm rau thơm cẩn thận ăn, nuốt xuống, chậm rãi nói, “Đồ nơi này là có chút khó ăn, nhưng đối với người truy tìm đại đạo mà nói, mọi thứ trong phàm trần thế tục đều là nhất thời, bụi bậm khắp nơi, tào phớ là bụi bậm, sơn trân hải vị, tôm hùm cá muối cũng chỉ là bụi bậm, đều là bụi bậm, ăn gì lại có gì khác nhau chứ? Ăn đi.”

Phong Vũ Trọng nuốt ngụm nước bọt. Tên cướp giết người vô số, cùng hung cực ác này, ở trước mặt nam nhân đầu trọc Liên Vương, thế mà lại không dám có chút nào làm trái, cúi đầu ngoan ngoãn ăn xong tào phớ vừa lạnh vừa nát vừa mặn.

Liên Vương nhẹ nhàng nghịch thìa, nói: “Trận chiến lần này, thu quan thất lợi, không thể trách ngươi. Ở trên tầng diện chiến thuật, ngươi đã chấp hành cực kỳ hoàn mỹ, nhưng lại là có nhân tố ở ngoài chiến cuộc quấy vào, đây là quyết sách sai lầm của tầng diện cao hơn. Trách nhiệm này, nên do ta đến gánh vác. Cho nên ngươi không cần tự trách, nói tới thật ra ta là có lỗi với ngươi, bởi vì ta tính toán sơ hở, dẫn tới ngươi tổn thất hai con tàu vũ trụ, danh vọng cùng uy tín ở trên Tri Chu Sào Tinh càng xuống dốc không phanh.”

“Liên Vương “

Phong Vũ Trọng không ngờ Liên Vương khoan dung độ lượng như thế, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.

Hai người tu tiên trong Trường Sinh điện này, ngay bên cạnh một khu chợ bình thường, đàm luận việc lớn kinh thiên động địa.

Nhưng thực khách bên cạnh, ông chủ của quán đồ ăn sáng, còn có người qua đường lui tới, lại như là bị thôi miên, như rơi vào mộng ảo, vẫn chuyện trò vui vẻ, vẻ mặt tự nhiên.

Hai đóa hoa sen màu đỏ đáy mắt Liên Vương như hai luồng yêu hỏa nhảy nhót, nói: “Ta để ý, không phải hai con tàu vũ trụ tổn thất, mà là ngươi còn vướng bận con trai duy nhất bị giết, kết quả bị cảm xúc khống chế phán đoán bố cục lúc ban đầu. Ta cho rằng ngươi đã chém hết trần duyên, toàn bộ phẫn nộ đều là giả vờ, xem ra, không phải là như thế nha.”

Nhớ tới con trai duy nhất, vẻ mặt Phong Vũ Trọng có chút ảm đạm, thanh âm khàn khàn nói: “Liên Vương, ta, ta quả thực chưa thể chém hết trần duyên. Quyết sách lúc đó, một nửa là xuất phát từ công tâm, một nửa khác lại là lửa giận ngập trời, đánh mất lý trí, kết quả mới sẽ...”

“Bỏ đi.”

Liên Vương thở dài, “Trảm trần duyên, trảm trần duyên, đều biết trảm hết trần duyên thì thăng tiên, nhưng trần duyên khó trảm cỡ nào, đại đạo khó đi cỡ nào chứ. Ngươi ta bổn nguyên đều là người, người cũng một loại súc sinh, là súc sinh thì chịu các loại bản năng dụ hoặc, những bản năng này, chính là từ tế bào chúng ta, gien chúng ta, nội tiết trong cơ thể chúng ta các loại kích thích khống chế, giống như là một nhà giam bản năng kiên cố vô cùng, đem chúng ta gắt gao nhốt ở bên trong, không thể dễ dàng giãy thoát.”

“Cái gì là tu tiên?”

“Tu tiên chính là đấu tranh với những bản năng này, hoàn toàn đánh nát nhà giam bản năng này.”

“Thanh sắc khuyển mã là bản năng, phụ tử thân tình cũng là bản năng. Chỉ có hoàn toàn chặt đứt những bản năng này, chúng ta mới có thể từ một loại khỉ vượn không lông, thật sự thay da đổi thịt, tiến hóa trở thành hình thái sinh mệnh cao cấp hơn, cường đại hơn, do đó ở trong rừng rậm đen tối này sinh tồn càng thêm lâu dài, thậm chí, trở thành chúa tể của rừng rậm đen tối.”

“Bản năng thanh sắc khuyển mã dễ trảm, bản năng huyết mạch tương liên lại như giòi trong xương, một ngàn đao, một vạn đao cũng không thể hoàn toàn chặt đứt. Ngay cả ta, cũng không dám cam đoan nói, mình tuyệt đối chặt đứt toàn bộ trần duyên.”

“Cho nên, ngươi nhất thời không thể chặt đứt trần duyên, ta lại có tư cách gì trách tội ngươi chứ?”

“Nhưng, trần duyên cha con này, chung quy là phải trảm, không chặt đứt một luồng bản năng này, ngươi chung quy không thể thăm dò được mặt mũi thật sự của tu tiên đại đạo đâu.”

Phong Vũ Trọng sửng sốt, nói: “Nhưng ta chỉ có một đứa con trai này, đã... Đã chết, vậy còn trảm như thế nào?”

Liên Vương mỉm cười: “Con trai có thể sinh tiếp.”

Phong Vũ Trọng sửng sốt, trầm ngâm một lát, nhất thời bị sự lạnh lùng tàn khốc vô cùng sau lưng sáu chữ này bao hàm dọa, hồi lâu nói không ra lời, rất cứng ngắc thay đổi đề tài:

“Lý Diệu kia...”

Hệ thống tình báo của Trường Sinh điện vô cùng phát triển, tên Lý Diệu đã lưu truyền ở trong tu chân giới, tự nhiên rất nhanh sẽ rơi vào trong tai Trường Sinh điện.

Liên Vương nói: “Người nọ không cần ngươi quản, ngươi còn có công tác càng quan trọng hơn phải làm, đó là ở trên Tri Chu Sào Tinh mở rộng thế lực, trở thành bá chủ thật sự của Tri Chu Sào Tinh.”

Phong Vũ Trọng ngạc nhiên: “Nhưng bây giờ, thực lực uy vọng của ta đều suy yếu đến tột đỉnh.”

Liên Vương nói: “Yếu, có đôi khi cũng là một loại mạnh. Tựa như Lý Diệu kia, hắn chỉ là một gã tu sĩ Trúc Cơ, thực lực so với ngươi mà nói, hẳn là yếu đến cực điểm rồi? Nhưng hắn lại có thể làm ngươi mặt xám mày tro, tổn binh hao tướng, thậm chí ngay cả bản thân cũng thiếu chút nữa tổn thất ở trong. Quả thực so với năm đó bảy tám Kết Đan đuổi giết ngươi còn chật vật hơn.”

“Vì sao? Còn không là vì, ngươi cảm thấy hắn yếu.”

“Nếu hắn là một tên Kết Đan, thậm chí là một gã Nguyên Anh, thử hỏi, ngươi còn có thể mắc bẫy hắn sao?”

Phong Vũ Trọng như có chút đăm chiêu.

Liên Vương tiếp tục nói: “Bây giờ toàn bộ Tri Chu Sào Tinh, đều biết Phong Vũ Ngục tinh đạo đoàn của ngươi là bấp bênh, ngươi cũng thả ra tin tức giả bị thương nặng, hạng người lòng dạ khó lường, cũng nên rục rịch, các lực lượng ngủ đông trong bóng tối, cũng nên hiện thân toàn bộ rồi.”

“Phu nhân của ngươi là con gái tôn chủ Hắc Chu Tháp, có cô ta, có lẽ người ngoài còn không dám hành động thiếu suy nghĩ, vậy thì các ngươi lại diễn một vở kịch hay chúng bạn xa lánh. Để mọi người đều cho rằng ngươi là người cô đơn, chờ đối thủ ra hết con bài chưa lật, chúng ta lại cho một đòn sấm sét.”

“Trên đại phương hướng, là như thế. Chi tiết cụ thể, ngươi trở về từ từ nghĩ, trong vòng ba ngày, nghĩ ra cho ta một phần kế hoạch thư cùng dự toán, cần bao nhiêu người bao nhiêu tiền bao nhiêu pháp bảo. Ta cho.”

“Một câu, cứ buông tay làm lớn một hồi, ta đối với ngươi, có lòng tin.”

Phong Vũ Trọng hít sâu một hơi, nói: “Được, có câu này của Liên Vương, ta nhất định lấy toàn bộ Tri Chu Sào Tinh. Nhưng Lý Diệu kia, Liên Vương xin tuyệt đối phải chú ý, đây không phải thù riêng cá nhân ta, mà là kẻ này quả thực tâm địa độc ác, gian trá giảo hoạt, phát rồ, quả thực so với tinh đạo hung hãn nhất còn nguy hiểm hơn. Tổ chức, nhất định không thể đem hắn coi là tu sĩ Trúc Cơ bình thường để đối đãi, ta thậm chí đề nghị, có thể đem hắn liệt vào kẻ địch cấp Kết Đan, mời cao thủ trong Hắc Chu Tháp, ưu tiên ám sát.”

Liên Vương cười khẽ: “Chuyện này, không cần ngươi lo nữa. Ngươi có biết, lúc trước vì sao ta đề nghị ngươi đem chiến trường bố trí ở vùng Thiết Nguyên tinh vực không?”

Phong Vũ Trọng sửng sốt. Thiết Nguyên tinh vực là cấm khu người tu chân, trong tinh hải tràn ngập các loại nguy hiểm, ngay cả hắn cũng thiếu chút nữa ngã, vốn tưởng Liên Vương chẳng qua là muốn mượn địa hình nơi đó. Nhưng vừa nói như vậy, chẳng lẽ...

Phong Vũ Trọng mắt sáng ngời, vừa mừng vừa sợ nói: “Trên Thiết Nguyên tinh, cũng có người của chúng ta?”

Liên Vương cười mà không nói, đem nửa bát tào phớ lạnh như băng uống một hơi cạn sạch, chép chép môi nói: “Đáp xuống Thiết Nguyên tinh? Hắn đây là tự tìm đường chết “

...

Biên thùy tinh hải. Một cuộc tao ngộ chiến (loại cuộc chiến chạm trán thì mới bùng nổ) nho nhỏ vừa mới chấm dứt.

Một con tàu tinh đạo, ở trên một đường hàng hải hẻo lánh phát hiện một con tàu vận tải cấp Man Ngưu rách nát.

Nhìn từ bề ngoài, tựa như là bị một trận bão tinh vân nghiêm trọng cuốn đến nơi đây, hầu như đánh mất toàn bộ động lực, vỏ ngoài xé nát, tinh từ pháo treo bên ngoài vặn vẹo, như là con thú nhỏ rơi vào đầm lầy không thể động đậy.

Tinh đạo vui mừng quá đỗi lập tức xông lên, ở dưới uy hiếp của hạm pháo mạnh mẽ tiếp nối, rất nhiều tinh đạo nối đuôi nhau mà vào.

Làm bọn hắn kinh ngạc là, bên trong con tàu vận tải cấp Man Ngưu này lại là rỗng tuếch, không có lấy nửa cái lông.

Đúng lúc này, khoang thuyền khóa cửa, khí độc đủ để dồn người ta vào chỗ chết bị cuồn cuộn không ngừng phóng ra, nháy mắt giết chết toàn bộ tinh đạo xâm nhập bên trong.

Mà vỏ ngoài con tàu vận tải này, cũng ở dưới một trận hào quang chớp động, hoàn toàn xé rách bộ mặt ôn hòa của tàu vận tải, vươn ra hơn trăm khẩu hạm pháo rậm rạp, giống như là một con nhím sắt thép diện mạo dữ tợn.

Cửu Tinh Thăng Long chiến kỳ, ở đầu tàu mở ra màn hình giương nanh múa vuốt.

Tàu Hỏa Hoa, hiện thân.

Hai bên gần trong gang tấc, lại thông qua từ trường nối tiếp chặt chẽ với nhau, hoàn toàn không thể tránh né, dưới vạn khẩu pháo nổ vang, chỉ dùng ngắn ngủn hai mươi phút đồng hồ, đã làm tàu của tinh đạo hoàn toàn đánh mất sức chiến đấu.

Tinh đạo còn lại đều mặc tinh khải điên cuồng chạy trốn, nhưng tuyến đường này thật sự quá mức xa xôi, không có tàu vũ trụ ủng hộ, bằng vào nhiên liệu của tinh khải, căn bản không chống đỡ đến điểm tiếp tế tiếp viện kế tiếp, sẽ biến thành một hạt bụi sắt thép trôi nổi trong tinh hải.

Ý thức được một điểm này, tinh đạo đành phải ngoan ngoãn đầu hàng.

Mười phút sau, toàn bộ tinh đạo đầu hàng đều bị bắn chết.

Đại hoang tu sĩ đến từ Thiên Nguyên giới, sâu trong đại hoang, huyết chiến cùng Yêu tộc năm trăm năm, chưa bao giờ biết “nhân từ nương tay” là có ý tứ gì.

“Lần đầu tiên ngụy trang săn bắn, thành công.”

“Nhưng thời gian vẫn quá chậm, ước chừng hai mươi phút đồng hồ, mới áp chế được một con tàu tinh đạo cấp thấp nhất, hỏa lực phân bố của chúng ta vẫn không quá chính xác, nên một lần nữa thiết kế vị trí tinh từ pháo.”

“Tinh đạo dẫn vào bên trong cũng không quá nhiều, bộ phương án dụ địch xâm nhập này, còn có lượng lớn dư địa để sửa chữa.

Trong tàu Hỏa Hoa trống rỗng, bốn mảng kim loại trạng thái dịch khẽ rung động, ngẫu nhiên còn có thể ngưng tụ thành từng khuôn mặt người.

Ngày xưa “tứ đại Thiên vương” hệ luyện khí Đại Hoang Chiến Viện, hôm nay bốn gã quỷ tu, tu luyện đối với âm hồn đã có chút tâm đắc, ngẫu nhiên có thể mô phỏng ra hình người.

Một đống kim loại trạng thái dịch lớn hơn nữa lăn lộn vào, chậm rãi nhô lên, đọng lại thành một hình người màu bạc sáng, nhưng chỉ cao hơn nửa mét, như là một pho tượng chưa lên màu, chính là nguyên hệ chủ nhiệm hệ luyện khí Đại Hoang Chiến Viện, người khai sáng kế hoạch Huyền Cốt, giáo sư Mạc Huyền

“Tìm được Lý Diệu rồi.”.
Bình Luận (0)
Comment