Chương 552: Thiếu niên cuồng hùng
Chương 552: Thiếu niên cuồng hùngChương 552: Thiếu niên cuồng hùng
Team: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: Truyenyy.com
“Hình như dùng sức quá mạnh rồi.”
Bộ tạo hình hoàn toàn mới này, là Lý Diệu ngày đêm không nghỉ, không ngừng minh tưởng linh chủng Thiết Thần Nghiêm Phách truyền thụ hắn, nghiền ngẫm dã tính bá đạo của các hồng hoang hung thú ức vạn năm trước, dần dần thay đổi khí tràng bản thân, chậm rãi mài ra.
Nhưng nhìn qua, lại càng giống một con hung thú hình người nha!
Người Thiết Nguyên không phải dã nhân ăn tươi nuốt sống, bọn họ có văn minh cao độ, diễn xuất của mình, có chút quá high.
Nhưng cẩn thận nghĩ, như vậy cũng không có gì không tốt.
So với làm bộ thành một Luyện Khí Sĩ, bị người ta nói hai ba câu liền hỏi ra lai lịch, chẳng bằng đơn giản ngụy trang thành một dã nhân ở trên đồng hoang lưu lãng nhiều năm là được.
Trên hoang nguyên có rất nhiều thực vật nguy hiểm, sau khi ăn vào có thể hủy diệt dây thanh của người ta, làm người ta nói không ra lời.
Còn có rất nhiều yêu thú, nọc độc cũng có thể làm thần kinh người ta thoái hóa, cướp đoạt năng lực nói chuyện.
Lẻ loi một mình, ở trên hoang nguyên giãy dụa mười mấy hai mươi năm, không thể nói chuyện, là chuyện thuận buồm xuôi gió.
Thân phận như vậy, điểm đáng ngờ đương nhiên rất nhiều, nhưng chung quy so với giả trang thành một Luyện Khí Sĩ gà mờ tốt hơn nhiều, dù sao mình đối với quy củ của Luyện Khí Sĩ hoàn toàn không biết gì cả, tùy tiện qua lại vài cái sẽ bị hỏi ra sơ hở.
Kế tiếp, chính là đi một bước xem một bước.
Lý Diệu chuẩn bị trước hướng về phía cột khói tương đối thưa thớt, cũng tương đối nhỏ thẳng tiến.
Tin tưởng nơi đó hẳn là một điểm tụ cư Luyện Khí Sĩ quy mô khá nhỏ, số lượng cao thủ sẽ không quá nhiều.
Đến điểm tụ cư loại nhỏ, thì có thể quan sát phản ứng của Luyện Khí Sĩ đối với thân phận này của hắn, tiến một bước sưu tập tình báo, đặc biệt về tòa thành lớn nổi lơ lửng vô số cột khói kia.
Đợi tới khi hắn sưu tập lượng lớn tình báo, xác định Luyện Khí Sĩ trong tòa thành lớn kia sẽ không cuồng bạo giống bộ lạc Liệt Nhật, lại làm một bước tính toán tiếp theo cũng không muộn.
Chủ ý đã định, Lý Diệu đóng màn hình mặt gương, tính cả máy tính mini thu về nhẫn Càn Khôn.
Đây là một lần cuối cùng hắn sử dụng nhẫn Càn Khôn.
Buổi tối hôm nay, hắn giống như dã thú, ở trên núi vẫn thạch tìm một khe hở miễn cưỡng náu thân, chỉ đem tàu Kiêu Long phóng thích đến giữa ngọn cây đỉnh núi, theo dõi hoàn cảnh xung quanh.
Sau đó liền khép hờ đôi mắt, ở trong một lần hít ra thở vào, thể ngộ lực lượng cuồng dã của hồng hoang hung thú ức vạn năm trước.
Ngày mai, hắn chuẩn bị tiến vào một thôn nhỏ cách hơn tám mươi dặm hướng tây nam.
Kết quả ban ngày tàu Kiêu Long trinh sát, thôn xóm này quy mô không lớn, nhiều nhất mấy trăm dân. Khả năng tất cả đều là Luyện Khí Sĩ không lớn, tính nguy hiểm hẳn là không cao.
Ngay tại lúc hắn minh tưởng đến nửa ngủ nửa tỉnh, lại là bị một đợt nổ vang chói tai bừng tỉnh.
Tàu Kiêu Long theo dõi được, ở một bên khác của núi vẫn thạch, có một chiếc chiến xa chân khí gào thét mà tới!
“Là kẻ đuổi bắt của bộ lạc Liệt Nhật?”
Lý Diệu giật mình, lông tóc cả người dựng đứng, vô thanh vô tức ở trong khe đá cong lưng lên.
Chi trước yêu thú bọ ngựa đã bị hắn mài đến mơ hồ sáng lên, mặt ngoài còn bôi một tầng nọc độc từ trong bộ rễ bụi gai ăn mòn áp bức ra, tản mát ra một mùi tanh thoang thoảng.
Lý Diệu đem chiến đao bọ ngựa xách ngựa ở trong tay, thông qua tầm nhìn của tàu Kiêu Long cẩn thận quan sát, lại phát hiện chiến xa chân khí đến từ phương hướng hoàn toàn khác với bộ lạc Liệt Nhật, hơn nữa trên phong cách cũng có khác biệt thật lớn.
Loại chân khí chiến xa này càng thêm thô ráp, cồng kềnh, xung quanh được khảm một vòng xương khớp yêu thú cùng giáp xác, phía trước còn dựng một cây sừng thù thật lớn, như là từ trên đầu yêu thú loại bò tót thu thập xuống, sơn không phải màu đỏ của bộ lạc Liệt Nhật, mà là màu đen âm u.
Nếu nói, chân khí chiến xa của bộ lạc Liệt Nhật, là một con báo săn thiêu đốt; như vậy loại chân khí chiến xa này, giống như là một con gấu đen nổi giận!
Phía sau chân khí chiến xa, hai ống xả dựng thẳng lên trời, dài hơn ba mét, hướng bầu trời không ngừng bắn chân khí, trên lỗ ống xả tựa như còn lắp thêm pháp bảo tạp âm, phát ra tiếng nổ vang như sét (độ bô), rõ ràng chỉ là một chiếc chiến xa một người, động tĩnh lại như là một xe lửa kiểu cũ ‘ẦM ẦM’ chạy qua!
Hai cái ống xả, đồng thời cũng là cột cờ, hai tấm chiến kỳ thật lớn bay phất phới ở trong cuồng phong.
Trên chiến kỳ, là một cái đầu gấu dữ tợn, ngoạm một thanh chiến đao nhuộm máu.
“Đây là chiến huy Cuồng Hùng hội!” Lý Diệu lẩm bẩm.
Cuồng Hùng hội và Liệt Nhật minh giống nhau, cũng là một trong sáu đại tông phái Thiên Thánh thành, thực lực còn mơ hồ ở trên Liệt Nhật minh.
Một lần trước ở trên tàu vận chuyển của Trường Sinh điện, đám người Hoàng Phủ Thập Nhất để thủ hạ đóng giả thành khải sư Cuồng Hùng hội đến “nghĩ cách cứu viện” Lý Diệu, lại bị hắn liếc một cái nhìn thấu.
“Chiến huy bộ lạc Liệt Nhật và Liệt Nhật minh giống nhau, bây giờ trên chân khí chiến xa này lại xuất hiện chiến huy Cuồng Hùng hội, sự tình càng lúc càng thú vị rồi!”
Nhìn kỹ, ngồi ở trên con thú sắt thép khổng lồ chiều dài vượt qua sáu mét này, không ngừng thúc dục chân khí kích động, lại là thiếu niên mười hai mười ba tuổi.
Thân hình của hắn có chút gầy yếu, vẻ mặt lại rất tàn nhẫn, trên đầu đội một cái nón da gấu màu hỗn tạp, trên vai treo hai mảnh giáp bảo vệ dùng tay gấu luyện chế thành, nanh vuốt lập lòe tỏa sáng.
Bên trái chiến xa cắm chéo một thanh trảm mã đao, phía bên phải lại treo một thanh chùy lưu tinh cán dài so với thân thể hắn còn lớn hơn chút, ở trong bão táp đột tiến vang loạn “đinh đương”, bật ra từng đám hoa lửa.
Phía sau thiếu niên rỗng tuếch, không có tên Luyện Khí Sĩ thứ hai, hắn thế mà lại lẻ loi một mình, ở nửa đêm canh ba, rong ruổi trên hoang nguyên nguy cơ bốn phía!
Mơ hồ còn có cái gì ở trong hoang mạc phía sau thiếu niên đuổi rát không tha, trên cát bốc lên một con rồng đen thật dài, sau đó lại sụp đổ xuống, biến thành một khe rãnh sâu mấy mét, giống như đất cát phía dưới đều bị thứ nào đó đào tan.
“Xẹt!”
Thiếu niên khống chế chân khí chiến xa, vẽ ra một luồng khói bụi hình cung, sau khi lượn một vòng lớn, thế mà lại toàn lực tăng tốc, hướng tới đường cũ, cũng chính là thứ kia đuổi rát không tha đối với hắn lao mạnh tới!
“Ầm!”
Trong đất cát phía trước thiếu niên đột nhiên lao ra một bóng đen, chiều dài hai cái kìm sắt vượt qua một mét, cái đuôi so với eo Lý Diệu còn to hơn, trên mũi nhọn của cái đuôi cắm một cây kim độc chói lọi!
“Đế Vương Sa Hạt!”
Lý Diệu biến sắc.
Đây là một trong những yêu thú hung tàn nhất hắn từng gặp được ở trên Thiết Nguyên tinh.
Một bộ giáp như sắt thép, đao thương bất nhập, kim độc trên cái đuôi có thể bắn nhanh ra, chỉ cần cọ rách một chút da, trong vòng ba giây sẽ làm người ta hoàn toàn tê dại.
Kìm sắt khép mở, lực lượng lớn vô cùng, ngay cả chiến đao chấn động cũng có thể dễ dàng đón đỡ, còn có được thần thông ẩn nấp tiềm hành ở trong đất cát, tốc độ nhanh vô cùng!
Điểm yếu duy nhất, chính là trong nháy mắt kim độc phần đuôi bắn nhanh ra, chỗ nối tiếp giáp xác giữa thân thể nó sẽ thoáng mở ra một khe hở, bại lộ ra trung tâm trí mạng.
Đây là kinh nghiệm quý giá Lý Diệu dùng Huyền Cốt Chiến Khải hỏng hóc nghiêm trọng mới đổi lấy được.
Ngay cả Lý Diệu cũng không dám dễ dàng trêu chọc Đế Vương Sa Hạt, thiếu niên này lại lao chính diện, “ẦM” một tiếng vang lớn, sừng húc phía trước chân khí chiến xa đâm thật sâu vào trong giáp xác của Đế Vương Sa Hạt, thế mà lập tức đem Đế Vương Sa Hạt húc ngã xuống đất!
Thiếu niên sớm ở khoảnh khắc trước khi va chạm, đã vung trảm mã đao và chùy lưu tinh cán dài nhảy lên cao cao, quanh thân chân khí dâng trào, vô cùng nhẹ nhàng đáp ở bụng Đế Vương Sa Hạt, trảm mã đao cắm ra phía sau, hai tay vung lên chùy lưu tinh cán dài, hướng bụng Đế Vương Sa Hạt hung hăng đập tới!
“Không thể nào, mới mười hai mười ba tuổi, đã đạt tới Luyện Khí kỳ mười mấy tầng? Đây là quái vật gì!”
Lý Diệu nhìn mà con mắt lồi ra, thiếu chút nữa kinh hô thành tiếng.
Một chuỗi động tác mây trôi nước chảy của thiếu niên, lại lấy một đợt tia lửa văng khắp nơi cùng tạp âm chói tai chấm dứt. Giáp xác bụng Đế Vương Sa Hạt cũng cực kỳ chắc chắn, giống như là tấm khiên chồng chất hàn vào nhau, căn bản không phải một thanh lưu tinh chùy có thể đập vỡ được.
Trong nháy mắt, thiếu niên đã bị Đế Vương Sa Hạt hất mạnh xuống, kịch liệt chém giết, làm bão cát xung quanh điên cuồng cuốn lên, một người một thú đều bị cát vàng bao phủ!
Không tới ba phút đồng hồ, đầu tiên là chùy lưu tinh cán dài của thiếu niên bị ném ra cát vàng xa xa, sau đó bản thân cũng như là diều đứt dây bay ra, còn chưa rơi xuống đất, đã đem trảm mã đao cầm ở trong tay, ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn chằm chằm đối thủ.
Thiếu niên thế mà biến thành một người máu.
Toàn thân đầy thương tích, quả thực không tìm thấy nửa mảnh thịt lành, đặc biệt trên giáp vai trái một vết thương sâu tới mức có thể thấy được xương, thiếu chút nữa đem cả cánh tay trái của hắn dỡ xuống. Bị thương nặng như thế, đổi là tu sĩ trưởng thành trong vũ trụ cũng chưa chắc thừa nhận được, thiếu niên lại là mặt không đổi sắc, hai hàng lông mày thô to hầu như sắp chạm vào nhau!
Lý Diệu âm thầm, như là một con rắn độc lẻn đi ở trong kẽ đá, lặng yên không một tiếng động trượt đi.
“Ta là Vu Mã Viêm bộ lạc Cuồng Hùng! Ta là con nuôi Hùng Vô Cực! Ta là Thiết Nguyên dũng sĩ đích thực! Ta không phải bọn người nhát gan, cùng người nhu nhược trên trời! Đến chiến đi, ngươi con bọ thối này!”
Thiếu niên vung chiến đao, trong tiếng hò hét, lại mơ hồ xen lẫn một tia âm rung, tựa như chịu ủy khuất rất lớn, cảm xúc rất không ổn định, lúc nào cũng có thể khóc.
Lý Diệu âm thầm suy tư lời thiếu niên nói, bộ lạc Cuồng Hùng, như vậy thật sự có chút sâu xa với Cuồng Hùng hội rồi?
Tốc độ hắn lẻn qua không bởi tự hỏi mà chậm đi một phần, cũng không bởi cảm xúc thiếu niên mất khống chế, đao pháp hỗn loạn, máu chảy như suối mà nhanh hơn một phần.
Bởi vì, Đế Vương Sa Hạt tính cảnh giác cực cao, dấu vết để lại nhỏ bé nhất cũng sẽ bị nó phát hiện, một khi nó lẻn vào lòng đất, tiến vào ngủ đông đuổi giết, Lý Diệu cũng không có nắm chắc có thể toàn thân mà lui, càng đừng nói cứu người.
Máu tươi của thiếu niên uốn lượn ở trên trảm mã đao, hầu như đem thân đao nhuộm hết thành màu đỏ, hét lên điên cuồng, lại lần nữa lao vào trong cát bụi, nhưng lại ở mấy chục giây sau bị bắn bay xa xa, vang một tiếng thanh thúy, ngay cả trảm mã đao cũng gãy thành hai đoạn!
Đế Vương Sa Hạt cũng lao ra khỏi cát bụi, hướng thiếu niên bổ nhào tới!
Ngay tại khoảnh khắc nó giơ cao cái đuôi, bắn ra một cây kim độc, Lý Diệu như một tia chớp, từ trong bóng đêm lao vút ra!
Chiến đao bọ ngựa ở tay trái hướng kim độc bắn nhanh đi, đem kim độc nhằm về phía trái tim thiếu niên đập lệch hướng, chùy xương tay phải thì ở trên đầu Đế Hoàng Sa Hạt hung hăng đập một phát, nhất thời đập vỡ nát, chỉ còn lại có nửa cái xương đùi sắc bén còn cầm ở trong tay, như là một con dao găm rỗng ruột.
“Bá!”
Con “dao găm” này đâm chính xác vào một khe hở duy nhất giữa giáp xác của Đế Vương Sa Hạt, chui thật sâu vào tuyến độc trung ương thân thể.
“Xẹt!”
Một dòng nọc độc màu xanh lục, từ trong cái xương đùi rỗng ruột bắn nhanh ra, giống như một dòng suối phun tanh hôi, bật ra trên không ――