Chương 553: Bảo vệ dã man
Chương 553: Bảo vệ dã manChương 553: Bảo vệ dã man
Team: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: Truyenyy.com
Lý Diệu một cước đá bay thiếu niên, bản thân cũng một lăn lông lốc ra.
Nọc độc bắn tung tóe xuống đất, phát ra tiếng vang “Xẹt xẹt”, đá kiên cố cũng bị ăn mòn ra từng cái lỗ thủng nhìn thấy ghê người.
Đế Vương Sa Hạt đau khổ, cái đuôi đập loạn, lăn khắp mặt đất, lại không thể đem xương đùi rỗng ruột sau lưng rút ra.
Tuyến độc như trái tim của nó, nọc độc chính là tinh hoa sinh mệnh của nó, phun trào khoảng ba phút đồng hồ, thế dần dần yếu bớt, Đế Hoàng Sa Hạt vô lực mềm nhũn, chết hẳn.
Lý Diệu nhảy lên, rút ra nửa đoạn xương đùi nhiễm độc, đây chính là tài liệu tốt dùng để luyện khí, không thể lãng phí.
Thiếu niên đặt mông ngồi trên mặt đất, chưa hết kinh hãi thở dốc ba phút đồng hồ, mới từ trong rung động bên bờ cái chết chậm rãi giãy thoát ra.
Ánh mắt nhìn chăm chú vào Lý Diệu tràn đầy cảm kích cùng sùng bái, còn mang theo một tia mê mang, không hiểu vì sao Lý Diệu chỉ dùng nửa thanh đao xương, đã đem tên to xác này giải quyết.
Lý Diệu khụt khịt mũi, trong đầu nháy mắt lóe lên mười mấy bộ phương án sưu tập tình báo, từ sau lưng Đế Vương Sa Hạt nhảy xuống.
Thân thể còn ở giữa không trung, trong đầu bỗng gõ vang chuông cảnh báo, “ẦM” một tiếng, trong đất cát phía dưới thế mà lại lao ra một con Đế Vương Sa Hạt hình thể nhỏ hơn chút, màu đỏ nhạt!
Con ngươi Lý Diệu chợt co rút lại!
Đáng chết, thế mà lại là một đực một cái, hai con Đế Vương Sa Hạt đi chung!
Đế Vương Sa Hạt là yêu thú đi một mình, trừ phi giao phối, nếu không tuyệt đối sẽ không kết bạn săn bắn.
Nhưng mình xui xẻo, gặp phải hai con Đế Vương Sa Hạt đang ở giai đoạn giao phối!
Bọ cạp cái tuy hình thể tương đối nhỏ, nhưng tốc độ nhanh hơn, hơn nữa nọc độc càng thêm trí mạng!
“Có lầm không!”
“Có phải ở trong vũ trụ kịch chiến đem toàn bộ vận khí đều dùng hết hay không, sao gần đây luôn ra loại tình huống này!”
Mắt thấy cái kẹp lớn chói lọi của Đế Vương Sa Hạt hướng ngang hông mình quét đến, lâm thời thay đổi phương hướng đã không kịp, Lý Diệu chỉ có thể nổi giận gầm lên một tiếng, vung nửa cây đao xương, tăng tốc lao tới!
...
“Đại thúc, chống đỡ, không thể chết!”
Lý Diệu hốt hoảng, cảm thấy mình chính là một chiếc thuyền lá trong sóng triều ngập trời.
Còn là vỏ tàu đánh nát, khoang thuyền bị nước vào cái loại đó.
Chuyện xảy ra trong mấy giờ vừa qua biến thành mảnh vỡ loang lổ. Ở trong từng hình ảnh tàn phá, cả người hắn đẫm máu, dùng một chiêu “Hổ Xúc Kích” đem nửa cái kìm sắt của Đế Vương Sa Hạt cứng rắn bẻ gẫy, lại nghiến răng chống đỡ một cái gai độc của nó công kích, đem kìm sắt đâm vào trong khe hở giáp xác của nó, tốt xấu kết quả được con bọ thối này.
Chuyện sau đó, thì nhớ không quá rõ ràng, hắn như được thiếu niên bộ lạc Cuồng Hùng tên là Vu Mã Viêm này kéo cả quãng đường, tới trong một chỗ hang núi.
Vu Mã Viêm còn thu thập lượng lớn thực vật, bóp ra chất lỏng bôi ở trên vết thương của hắn, lại lấy ra một ít nước thuốc mùi thơm lạ lùng xộc vào mũi trút đến trong miệng hắn.
Vết thương vẫn nóng rát như lửa thiêu, vừa đỏ vừa sưng, nhô lên cao cao, giống như bị con rết kịch độc bò qua.
Lý Diệu có chút muốn cười, mình ở lúc đối mặt Kim Đan cường giả Phong Vũ Trọng, cũng thoải mái có thừa, nắm giữ hơn phân nửa cục diện.
Hôm nay đối mặt hai con bọ thối nho nhỏ, lại trở nên chật vật như vậy.
“Trúng độc rồi.”
“Trong kim độc phần đuôi Đế Vương Sa Hạt chứa thuốc độc thần kinh, đổi là người tu chân bình thường, đâm một phát, ít nhất phải nằm mười ngày nửa tháng.”
“Cho dù là ta, vận chuyển toàn bộ linh năng để chữa trị, ít nhất cũng phải một ngày, mới có thể đem mạng lưới thần kinh hoàn toàn chữa trị.”
“Nhưng, cuối cùng sống sót rồi!”
“Còn có cái gì, cứ việc phóng ngựa tới đây đi, đã xui xẻo như vậy, còn có thể xui xẻo tới trình độ nào!”
Lý Diệu hung tợn nghĩ, trên mặt tràn đầy dữ tợn.
Lại nghe Cuồng Hùng thiếu niên Vu Mã Viêm vừa mừng vừa sợ nói: “Đại thúc, ngươi tỉnh rồi sao, quá tốt rồi, ngươi nhất định phải kiên trì! Ta đã hướng trong nhà phát ra pháo hoa cầu cứu, rất nhanh sẽ có người tới cứu chúng ta!”
“Cha nuôi của ta, là tộc trưởng bộ lạc Cuồng Hùng, dũng sĩ số một sáu bộ lạc Thiết Nguyên Hùng Vô Cực! Mẹ ta, càng là thầy thuốc tốt nhất bộ lạc Cuồng Hùng! Chờ trở lại thành Phi Hùng, nhất định có thể chữa khỏi cho ngươi!”
Lý Diệu nháy mắt kinh ngốc.
“Tộc… Tộc trưởng bộ lạc Cuồng Hùng, dũng sĩ số một sáu bộ lạc Thiết Nguyên?”
“Không phải chứ!”
“Lai lịch lớn như vậy, thực lực nhất định mạnh đến thái quá, khẳng định so với Yến Xích Hỏa kia lợi hại hơn nhiều!”
“Phi Hùng thành? Chẳng lẽ chính là tòa thành lớn Luyện Khí Sĩ suốt ngày bốc khói không ngừng, quy mô to lớn đó?”
Trước mắt Lý Diệu tối sầm, thiếu chút nữa cắm đầu ngã quỵ.
Kế hoạch ban đầu của hắn, là trước đảo quanh ở thôn xóm và trấn nhỏ bên ngoài hoang nguyên, thử một chút phản ứng của Luyện Khí Sĩ đối với mình.
Hắn cũng chưa chuẩn bị vừa lên đã ứng phó “dũng sĩ số một sáu bộ lạc Thiết Nguyên” loại đối thủ đẳng cấp này!
Dũng sĩ số một đó! Thực lực không có Luyện Khí kỳ một trăm tầng, ít nhất cũng có tám mươi tầng nhỉ? Nếu là nhìn ra sơ hở, còn không hắt xì đem hắn đánh chết!
Nhưng độc bọ cạp trong cơ thể chưa trừ, tay chân mềm nhũn không có chút sức nào, ngay cả chạy trối chết cũng không làm được.
Lý Diệu ở trong lòng đem Cuồng Hùng thiếu niên Vu Mã Viêm mắng xối xả, ngươi nói ngươi đang yên đang lành ở trong thành Phi Hùng, không có việc gì nửa đêm chạy ra giết yêu thú cái gì chứ!
Việc tới nước này, cũng không thể làm gì được, hắn chỉ có thể bắt buộc mình tiến vào trạng thái ngủ say, điều động hồng hoang nguyên lực sâu trong mỗi một tế bào, mau chóng chữa trị mạng lưới thần kinh bị hao tổn.
Sau đó, hắn đứt quãng, tỉnh lại vài lần.
Lần đầu tiên, là bị một chuỗi tiếng nổ vang như sấm rền đánh thức.
Tư thế đó, giống như có một vạn con thú sắt thép khổng lồ tụ tập ở trên hoang nguyên bắt đầu diễn xướng.
Thiếu niên Vu Mã Viêm hoa chân múa tay, hô lớn: “Hùng ba! Hùng ba! Chúng ta ở đây!”
Lý Diệu cảm giác được, có một mảng khí thế siêu mạnh cứng rắn chen vào hang núi.
Một chỗ hang núi này quy mô không nhỏ, nhưng “Hùng ba” này giống như là người khổng lồ đội trời đạp đất, còn cách bảy tám mét, đã mang đến cho Lý Diệu cảm giác áp bách mãnh liệt.
Lý Diệu hết hồn, hắn còn chưa chuẩn bị tốt chính diện giao phong với “dũng sĩ số một sáu bộ lạc Thiết Nguyên”, dứt khoát một lần nữa bắt buộc mình tiến vào giấc ngủ tầng sâu, tiếp tục chữa thương, tốt xấu tránh đi “Hùng ba” này trước!
Lần thứ hai tỉnh lại, lại là bị đánh thức.
Lúc này, bọn họ đã đặt mình trong hoang nguyên, đang ở dưới sao sớm làm bạn chạy đi.
Lý Diệu ngồi, là một cỗ máy chân khí bò sát sáu chân khổng lồ, giống như là con nhện phóng đại ức vạn lần. Sáu cái chân dài có các khớp ngược đều là dùng sắt thép luyện chế mà thành, bên trên khảm đầy đinh tán hàn quang lập lòe (tình hình trên Thiết Nguyên tinh; độc giả có thể tham khảo 2 bộ phim: Miền Tây hoang dã + Max điên để dễ hình dung).
Tạo thành thân thể, là hai khoang hình tròn to lớn, đủ để chứa mấy chục người, hai bên tận dụng mọi thứ, luyện chế hơn hai mươi tòa tháp đại bác, tất cả đều pháo là chân khí hạng nặng đường kính vượt qua nửa mét.
Hai mươi người vạm vỡ cơ bắp bóng nhẫy tỏa sáng phân biệt đứng ở hai bên khoang, trước mặt mỗi người đều đâm một ống sắt rỗng ruột che kín lỗ thủng.
Hai bên ống sắt còn có hai cái dấu tay hơi lõm xuống, có thể cho bọn họ đặt hai tay.
Ống sắt kéo dài mãi đến tận phòng động lực phía sau con nhện sắt thép.
Những người vạm vỡ này giống như là thuyền viên thuyền hoa rồng, do một tay trống đánh mạnh tận cùng phía trước, cực kỳ có quy luật phát ra tiếng “Hầy! Dô!”.
Theo tiếng hô, chân khí trong cơ thể kích động, theo bàn tay bắn nhanh ra, đánh vào trong ống sắt rỗng ruột!
Những người vạm vỡ này, thế mà đều có được thực lực ít nhất Luyện Khí kỳ mười tầng!
Chân khí hai mươi tên Luyện Khí Sĩ bùng nổ ra, thông qua ống sắt rỗng ruột, truyền tống đến phòng động lực phía sau, lại trải qua một loạt phân phối cùng tăng phúc phức tạp, lại chuyển vận đến trong sáu cái chân khớp ngược, thúc đẩy con nhện sắt thép tiến lên, tốc độ không chậm hơn chiến xa chân khí chút nào.
Ngẫu nhiên còn có thể lợi dụng nguyên lý phun khí, nhảy lên cao cao, nháy mắt vượt qua khoảng cách hơn trăm mét, có khe rãnh, đồi gò núi nhỏ gì, đều nhảy qua hết.
Loại cỗ máy chân khí này, hoàn toàn khác với hệ thống máy tính, tinh thạch tu chân giới bây giờ lưu hành, tràn ngập cảm giác thô lệ dã man, lại có một mỹ cảm bạo lực thiết cốt boong boong, dã man không phân rõ phải trái khác.
Nghĩ xa xôi về một vạn năm trước, giai đoạn sau của thời đại đại hắc ám, nhân loại vừa mới khai quật ra di tích thế giới cổ tu, chính là đầu tiên luyện chế ra chiến thú chân khí như vậy, hơn nữa vung đao kiếm dùng chân khí tăng tốc, đi đấu với yêu thú, làm văn minh nhân loại lại lần nữa quật khởi!
Vốn tưởng, chỉ có ở trong bảo tàng mới có thể nhìn thấy cỗ máy chân khí, không ngờ mình thế mà may mắn nằm ở bên trên.
Đối với một fan pháp bảo mà nói, cái này coi như là niềm vui ngoài dự liệu.
Chỉ là, con nhện sắt thép tốc độ tuy nhanh, lại không có chút thiết bị giảm xóc cùng giảm tốc, treo muốn cứng bao nhiêu thì cứng bấy nhiêu, mỗi một tia xóc nảy cùng chấn động, đều không thiếu chút nào truyền tới trên mông Lý Diệu, thiếu chút nữa đem mông hắn chấn động nát ra.
Các Luyện Khí Sĩ trên con nhện sắt thép, lại như lão thủy thủ đã quen sóng to gió lớn, ở dưới xóc nảy mãnh liệt cũng không chút dao động, như mấy chục cái đinh tán thô to đóng đinh thật sâu ở bên trên.
Lý Diệu chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, bỗng lại nghe được tận cùng phía trước truyền đến tiếng khắc khẩu mơ hồ.
Một thanh âm trong đó vừa nhọn vừa sắc, như là Vu Mã Viêm: “Ta không phải vụng trộm chạy ra ngoài! Ta là đi ra ngoài săn giết yêu thú! Ta đã Luyện Khí kỳ mười một tầng! Ta không phải trẻ con, lại càng không phải lũ nhát gan tới từ vũ trụ! Ta muốn chứng minh cho mọi người xem, ta là một Thiết Nguyên dũng sĩ không hơn không kém! Ta muốn tham gia trận chiến thiên kiếp! Ta muốn theo Hùng ba cùng nhau đối kháng thiên kiếp!”
Tiếp theo, là một thanh âm khác thâm trầm, khàn khàn, như gấu khổng lồ gầm nhẹ: “Ngươi không phải trẻ con, lại liên lụy người khác bị thương nặng!”
Vu Mã Viêm nhất thời không nói gì, trầm mặc hồi lâu, mới có chút chột dạ nói: “Hùng ba, đại thúc này không có việc gì chứ? Hắn thật lợi hại, rõ ràng mới Luyện Khí kỳ mười ba mười bốn tầng, thế mà tay trần, chỉ bằng nửa cái gậy xương, xử lý hai con Đế Vương Sa Hạt!”
“Hùng ba” nói: “Hắn bị thương rất nặng, lại trúng độc bọ cạp, đổi thành người bình thường đã sớm chết rồi! Nhưng hắn rất cường tráng, thật sự phi thường cường tráng, thân thể vậy mà lại đang chậm rãi khôi phục! Nhìn sẹo vết thương cũ giăng khắp nơi trên người hắn liền biết, không phải dễ chết như vậy!”
Lý Diệu âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghe qua, đối phương còn chưa phát hiện sơ hở gì, càng chưa có địch ý gì.
Ít nhất, tạm thời chưa có.
Hắn một lần nữa tiến vào ngủ say, toàn lực ứng phó chữa thương.
Lúc lần thứ ba tỉnh lại, bọn họ đã tới dưới một tòa thành lớn nguy nga.
Cả tòa thành lớn đều bị tường thành cao mấy chục mét vây quanh, tường thành dùng tảng đá đắp kéo dài mãi đến trong sương mù dày đặc, Lý Diệu hoàn toàn nhìn không ra tường thành dài bao nhiêu, nhắm chừng, chiều dài một cạnh ít nhất ở mấy chục km.
Dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi, tường thành tỏa ra hào quang như kim loại, cách mỗi mười mấy mét liền có một phù trận phòng ngự thật lớn, bên trên còn lưu lại vô số tổn hại cùng vết rạn, trải qua nhiều lần tu bổ, lại bị đánh vỡ, như là trải qua vô số lần công thành chiến thảm thiết.
Ghé sát vào nhìn, ở giữa tổn hại đan xen ngang dọc, còn có rất nhiều chữ to xiêu xiêu vẹo vẹo, như có người dùng đao kiếm khắc lên, đường kính mỗi một chữ đều ở một mét trở lên, bút tích không giống nhau, sâu cạn không đồng nhất, có những chữ bị mưa gió ăn mòn, loang lổ, ít nhất là mấy trăm năm trước kia đã khắc lên.
Lý Diệu nhìn quét vài lần, gắt gao ghi nhớ hai hàng chữ to giương nanh múa vuốt trong đó.
Hàng thứ nhất viết:
“Là nam nhân thì xông lên Luyện Khí kỳ tầng một trăm! Trúc cái chim Cơ! Kết cái lông Đan! Ngưng cái quỷ Anh à!”
Hàng thứ hai rất cổ xưa, đã bị năm tháng ăn mòn thành hai vệt trắng mờ nhạt:
“Cho dù, chúng ta không thể bảo vệ nhân loại văn minh.”
“Ít nhất, chúng ta có thể bảo vệ được nhân loại dã man!”