Chương 554: Quá quan?
Chương 554: Quá quan?Chương 554: Quá quan?
Team: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: Truyenyy.com
Lý Diệu chậm rãi nhấm nuốt thâm ý trong hai câu này, phía trước một cánh cổng thành sắt thép cao năm sáu mươi mét, ở giữa khắc tay gấu thật lớn, ở trong một đợt chân khí nổ vang, bị móc xích chậm rãi kéo ra.
Nơi này, chính là thành trì lớn của Luyện Khí Sĩ, thành Phi Hùng!
Lý Diệu dựa vào trong thân thể con nhện sắt thép, làm bộ choáng váng, theo khe hở cửa sổ, vụng trộm nhìn ra phía ngoài, đem thành Phi Hùng thu hết đáy mắt.
Tòa thành thị này quy mô to lớn, hoàn toàn vượt qua hắn tưởng tượng, nếu là ở Tinh Diệu Liên Bang, quy mô như vậy, ít nhất cũng là siêu cấp đại thành mấy chục triệu dân.
Dõi mắt trông về phía xa, đường chân trời của thành thị, lại là do cao ốc chọc trời san sát nối tiếp nhau phác họa mà thành.
Những cao ốc chọc trời này tạo hình mượt mà, sử dụng lượng lớn tài liệu tinh thạch bán trong suốt, tao nhã, tinh xảo, sạch sẽ, tràn ngập cảm giác tương lai hoàn mỹ không tỳ vết, giống như tạo vật của mấy trăm năm sau, phong cách hoàn toàn khác với Luyện Khí Sĩ dã man tục tằng.
Lý Diệu nhìn kỹ mới phát hiện, vỏ ngoài tinh thạch của những cao ốc chọc trời này đã sớm vỡ vụn toàn bộ, có vài toà cao ốc chọc trời gãy ngang lưng, thậm chí có vài toà ầm ầm sụp đổ, biến thành từng núi rác lộn xộn.
Nhìn qua, nơi này thế mà lại là một phế tích thành thị.
Ở trên phế tích thành thị xây dựng lên một mảng kiến trúc khác càng thêm thô ráp, đơn sơ, giống như phong cách giai đoạn sau của thời đại đại hắc ám, văn minh nhân loại vừa mới trọng sinh, vụng về to lớn đen đúa, lượng lớn gân thép xương sắt, không chút che giấu bại lộ bên ngoài, liên miên không dứt, tạo thành một rừng cây sắt thép.
Mặt tây nam tựa như là khu nhà xưởng của thành Phi Hùng, dựng sừng sững vô số tháp cao. Trên mỗi một tòa tháp cao đều che kín lỗ thủng, bắn ra vạn cột khói đen, đó là chân khí sau khi trải qua phản ứng biến thành khí thải, hình thành mấy trăm cột khói, lên như diều gặp gió, như con đường thông thiên.
Lý Diệu cảm giác được những tia hỏa hệ linh năng dao động mỏng manh.
Hơi động tâm, nơi đó hẳn chính là nơi luyện chế pháp bảo của thành Phi Hùng, lại không biết phòng luyện khí cùng xưởng sửa chữa của bọn họ rốt cuộc như thế nào, có thể giúp mình chữa trị Huyền Cốt Chiến Khải hay không.
Lý Diệu cẩn thận suy tư mọi thứ nhìn thấy, âm thầm đoán.
Phong cách xây dựng của phế tích xa xa, có chút tương tự với phong cách thành thị thời kì Tinh Hải đế quốc cường thịnh.
Lại là bị một trận tai nạn lớn phá hủy, biến thành một phế tích.
Không biết bao nhiêu năm sau, lại có một chút người sống sót sau tai nạn lớn tới trên mảng phế tích này, dựa vào phế tích, xây dựng lên một tòa thành thị mới.
Bởi vậy liền xuất hiện hai loại phong cách một mới một cũ, hoàn toàn khác nhau.
Còn muốn quan sát thêm một ít chi tiết, hắn bị hai người vạm vỡ mặc chiến bào da gấu nâng vào một chiếc chiến xa chân khí phong bế hoàn toàn, hướng khu trung tâm thành Phi Hùng chạy nhanh!
Nửa giờ sau, Lý Diệu bị nâng vào một chỗ kiến trúc dùng sơn trắng, tất cả trắng như tuyết, trong không khí còn mơ hồ lơ lửng mùi thơm của thảo dược.
Nơi này, hẳn chính là bệnh viện thành Phi Hùng.
“Mẹ!”
“Viêm Nhi!”
Lý Diệu nghe được thanh âm Vu Mã Viêm cùng một nữ tử trung niên, giọng nữ tử nghe qua có chút cổ quái, không được tự nhiên nói không nên lời.
“Mẹ, mẹ nhất định phải cứu sống vị đại thúc này, hắn từ phía dưới kìm sắt hai con Đế Vương Sa Hạt cứu con!”
Giọng thiếu niên Vu Mã Viêm mơ hồ mang theo tiếng sụt sịt, tựa như vì mình làm phiền Lý Diệu mà cảm thấy rất xấu hổ.
Lý Diệu nhìn trộm, phòng coi như rộng lớn, lại bị mười mấy người chen chúc tràn đầy, Vu Mã Viêm cùng một nữ tử trung niên hơi béo đứng bên trái. Trên thân nữ tử trung niên khoác một cái áo vải gai nâu nhạt, thuần khiết, sạch sẽ, cho người ta một loại cảm giác cực kỳ thoải mái, lại có chút không hợp với hoàn cảnh quanh mình.
Bên tay phải của cô, lại đứng mười mấy người vạm vỡ võ trang hạng nặng, sau lưng đeo chéo binh khí nặng, khoác chiến bào da gấu màu đen!
Những đại hán này, cơ bắp cuồn cuộn, bộ lông rậm, quắc mắt nhìn trừng trừng, hung bạo cường hãn, một đại hán thấp nhất cũng cao trên hai mét, quả thực giống như là một đàn gấu chó đứng thẳng như người, đi tới đi lui, thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm rú nôn nóng:
“Lan đại tỷ, hắn rốt cuộc thế nào!”
“Sa cô, hắn sẽ không chết chứ! Hán tử này tuy thực lực không tốt, lại hung mãnh đến cực điểm, một người xử lý hai con Đế Vương Sa Hạt, cũng là một con người rắn rỏi! Phải chết, cũng nên ở trong trận chiến thiên kiếp, oanh oanh liệt liệt chết trận! Bây giờ chết mất, quá đáng tiếc!”
“Lan đại tỷ, ngươi nhất định phải cứu sống hắn, cho dù giữ lại một hơi cũng tốt, chúng ta đem hắn nâng đến trên chiến trường trận chiến thiên kiếp, cho hắn một chốn đi về quang vinh nhất của Thiết Nguyên dũng sĩ!”
Toàn bộ đại hán đều hò hét như quỷ rống, chỉ có một gã tráng hán cầm đầu vừa vặn hai mét, “thấp bé” nhất không nói một lời, như là một pho tượng đấu đen trầm mặc.
Sức chú ý của Lý Diệu, lại đều tập trung ở trên người hắn.
Tráng hán này mắt hõm rất sâu, bộ râu xồm cùng tóc kiên cường nối vào nhau, hiện ra màu gỉ sét. Trang phục của hắn giống với người ngoài, trên ngực lại có hai vết sẹo chữ Thập giao nhau, giống như từng bị người ta đem toàn bộ ngực đều xé rách ra, lại khâu bừa lại với nhau!
Căn phòng rõ ràng rất lớn, hắn lại có chút ý tứ chân tay co cóng, tựa như căn phòng nho nhỏ không đủ để hoàn toàn cất chứa khí tràng của hắn, chỉ cần hắn tùy ý duỗi tay chân một chút, sẽ đem cả tòa kiến trúc dỡ sập!
Tráng hán này mang đến cho trong lòng Lý Diệu cảm giác run sợ.
Vừa rồi kẻ đầu tiên tiến vào hang núi, đem cả hang núi đều chen chật chính là hắn.
Một mình hắn, tựa như so với mười mấy ác hán hừng hực kia còn đáng sợ hơn.
Hắn nhất định chính là tộc trưởng bộ lạc Cuồng Hùng trong miệng Vu Mã Viêm, dũng sĩ số một sáu bộ lạc Thiết Nguyên, Hùng Vô Cực!
Nữ tử trung niên sớm đã quen Luyện Khí Sĩ điên cuồng gào rống, thản nhiên đáp một tiếng, đi về phía Lý Diệu.
Lý Diệu tim đập như trống, biết nữ tử trung niên nhất định là vu y trong bộ lạc Cuồng Hùng, lần này thật sự là không bùng nổ kỹ năng diễn xuất cũng không được!
“Vù!”
Lý Diệu từ trên giường bệnh nhảy dựng lên, như là một con báo săn, núp thật sâu đến góc giường, phóng ra sát khí sắc bén, nhìn chằm chằm nữ tử trung niên, hai mắt vô cùng cảnh giác, một bộ dáng có thể tấn công bất cứ lúc nào!
Đám đông gấu chó to xác hình người đồng thời kinh hô: “Đừng động thủ!”
Nữ tử trung niên mặt không đổi sắc, hai tay hơi mở ra, lòng bàn tay chậm rãi phóng ra hai luồng ánh sáng xanh lục nhu hòa, như hai cái đèn lồng nho nhỏ, hướng Lý Diệu trôi nổi tới.
Giọng nữ tử trung niên nhẹ nhàng giống như từng cái lông vũ, bay xuống trong lòng Lý Diệu: “Đừng sợ, nơi này là thành Phi Hùng của bộ lạc Cuồng Hùng. Nơi này không có yêu thú, chúng ta đều là đồng bào của ngươi, đều là bạn của ngươi. Ta tên Sa Ngọc Lan, là một thầy thuốc, thiếu niên ngươi tối qua mạo hiểm cứu, là đứa con duy nhất của ta. Ta phi thường cảm tạ ngươi, tuyệt đối sẽ không hại ngươi.”
“Vết thương trên thân ngươi phi thường đáng sợ. Ta không biết ngươi rốt cuộc đã trải qua cái gì, nhưng đến thành Phi Hùng rồi, ngươi tuyệt đối an toàn.”
“Để ta giúp ngươi kiểm tra trước một lần, được không?”
Lý Diệu hơi tỏ ra nôn nóng, ánh mắt phun ra nuốt vào không ngừng, sâu trong yết hầu phát ra tiếng rít gào như dã thú.
“Hắn sẽ không là dã nhân trên hoang nguyên chứ?” Một Luyện Khí Sĩ nhịn không được thấp giọng nói.
Sa Ngọc Lan dịu dàng nói: “Ta thấy không giống, vị huynh đệ này tựa như có thể nghe hiểu lời nói của ta. Bằng hữu, nếu ngươi thật có thể nghe hiểu, vậy để ta giúp ngươi kiểm tra toàn diện một lần, ta chỉ là một thầy thuốc, không có bất cứ uy hiếp gì đối với ngươi.”
Lý Diệu hơi động tâm, hắn biết vì sao sẽ cảm thấy Sa Ngọc Lan không hợp với hoàn cảnh quanh mình rồi!
Phương thức Sa Ngọc Lan nói chuyện, ngữ điệu, tốc độ nói cùng chuyển âm của cô, hoàn toàn khác với người Thiết Nguyên khác, trái lại giống khẩu âm cư dân vũ trụ!
Đáy lòng Lý Diệu nhấc lên vạn trượng sóng to.
Một cái do dự, hai luồng ánh sáng xanh lục nhu hòa kia đã ùa vào trong cơ thể, như hai dòng nước suối ấm áp, lưu chuyển, nhộn nhạo ở trong tứ chi bách hải, kỳ kinh bát mạch, nơi nó tới, tế bào khô cạn lại được rót vào năng lượng mới, tốc độ mạng lưới thần kinh chữa trị thế mà lại tăng lên hơn ba lần!
Lý Diệu trong lòng lượn lờ nhất vạn cái nỗi băn khoăn, hơi vài phần cảnh giác. Chậm rãi lỏng xuống dưới, tùy ý Sa Ngọc Lan đối với mình tiến hành kiểm tra.
“Cảm ơn ngươi tín nhiệm đối với ta, bằng hữu, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi.”
Thanh âm Sa Ngọc Lan nhẹ nhàng dịu dàng, lại có được một loại sức quyến rũ không cho phép nghi ngờ, trong tiềm thức của Lý Diệu liền sinh ra một sự tín nhiệm không tên đối với cô.
Trên mười đầu ngón tay Sa Ngọc Lan đều vẽ một đạo linh văn, ở dưới linh năng quấn quanh, bắt đầu dâng lên mười tia sáng xanh lục mờ mờ, theo cơ bắp cùng mạch máu mạch lạc Lý Diệu, khẽ gõ khẽ búng, cẩn thận kiểm tra.
Bỗng, đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng run lên.
Lý Diệu theo ánh mắt của cô nhìn lại, phát hiện cô đang nhìn chằm chằm hình xăm Hắc Chu Tử Chú ở ngực mình!
Nhịp tim không khỏi tăng tốc, miệng khô lưỡi khô.
Hắn chưa tiến hành ngụy trang đối với Hắc Chu Tử Chú, sợ khéo quá hóa vụng, bị người ta phát hiện ngụy trang ngược lại nói không rõ được.
Nghĩ hẳn ở trên Thiết Nguyên tinh, cũng không có khả năng có ai nhận ra đây là cái gì.
Tầm mắt Sa Ngọc Lan, lại dừng lại trên hình xăm này rất lâu, lông mày hơi nhíu lại, trong mắt nổi sóng không ngừng.
“Cô ta rốt cuộc là loại người nào, chẳng lẽ thật sự đến từ vũ trụ, biết Hắc Chu Tử Chú?”
Nhìn khoảng năm giây, Lý Diệu toát mồ hôi khắp người, Sa Ngọc Lan mới thu hồi tầm mắt, chậm rãi nói: “Vị bằng hữu này, đầu óc của ngươi có phải phi thường hỗn loạn, đối với chuyện quá khứ đều không nhớ rõ hay không? Ngay cả mình là ai cũng đã quên?”
Lý Diệu sửng sốt, có chút mê mang gật đầu.
“Ngươi đã trúng độc bọ cạp của Đế Vương Sa Hạt, tuy thân thể của ngươi phi thường cường tráng, đang dần dần khôi phục, nhưng não vực lại đã bị phá hỏng, có khả năng đánh mất một bộ phận ký ức, thậm chí năng lực nói chuyện.”
Sa Ngọc Lan lại như là đang giải thích với Lý Diệu, lại như là nói cho đám đông Luyện Khí Sĩ nghe.
Trong lòng Lý Diệu mừng như điên, không phải chứ, diễn xuất vụng về như vậy, cũng để hắn lừa qua được?
Vu Mã Viêm kinh hô: “Mẹ, mẹ nói đầu óc đại thúc bị thương? Có thể chữa khỏi hay không?”
Sa Ngọc Lan nói: “Vết thương trên thân thể, nghỉ ngơi vài ngày thì có thể khỏi, nhưng đại não nhân loại, thật sự quá mức thâm ảo huyền diệu, ta chỉ có thể làm hết sức, nhưng rốt cuộc có thể khôi phục ký ức hay không, khi nào khôi phục, lại có thể khôi phục bao nhiêu, đều trông hết vào hắn.”
Lời vừa nói ra, đám đông Luyện Khí Sĩ lại lớn tiếng xôn xao lên.
Sa Ngọc Lan nhíu mày, đi đến bên cạnh Hùng Vô Cực, ghé tai nói chuyện với nhau vài câu.
Ánh sao chợt lóe trong mắt Hùng Vô Cực, gầm nhẹ: “Loạn cái gì, bệnh nhân cần tĩnh dưỡng, tất cả đều ra ngoài! Thiên kiếp sắp tới rồi, việc ai người ấy làm, chuẩn bị ứng chiến!”
Hùng Vô Cực uy tín cực cao, một câu ra khỏi miệng, đám gấu chó to xác hình người kêu loạn giống như gặp phải tuần thú sư, tất cả đều ngoan ngoãn rời khỏi phòng bệnh.
“Thương thế của con cũng rất nặng, mau trở về nghỉ ngơi cho tốt, bộ dáng yếu đuối này, làm sao tham gia trận chiến thiên kiếp? Nơi này có ta và Hùng ba thủ là được.” Sa Ngọc Lan nói với con trai.
Vu Mã Viêm làm sai, cũng không dám làm trái lời mẹ, ngoan ngoãn gật đầu, lại hướng Lý Diệu vung nắm tay một phát: “Đại thúc, ngươi nhất định phải chịu đựng, giữa trưa ta mang đồ ngon tới cho ngươi ăn! Bao ngươi ăn long tinh hổ mãnh, khôi phục thực lực, ở trên trận chiến thiên kiếp tỏa sáng rạng rỡ nha!”
Thiếu niên đi rồi, Hùng Vô Cực khóa trái cửa phòng.
Hơi thở của Lý Diệu vừa mới điều hoà, động tác này lại làm nhịp tim của hắn tăng lên tới cực điểm.
“Được rồi, bây giờ không có đám người không liên quan, mọi người có thể mở lòng. Ngươi rốt cuộc là kẻ nào?”
Sa Ngọc Lan lui đến bên cạnh Hùng Vô Cực, thản nhiên hỏi.