Chương 568: Cự Linh Chiến Tộc
Chương 568: Cự Linh Chiến TộcChương 568: Cự Linh Chiến Tộc
Team: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: Truyenyy.com
“Thần hồn tu luyện, khác với khai thác linh mạch, trình độ nguy hiểm cao hơn, cũng không phải nói thần hồn kiên cố thì nhất định có thể chống đỡ được.”
“Nghe được trong những căn phòng bí mật phía dưới phát ra tiếng kêu thảm không? Đó đều là cao thủ trong bộ lạc Cuồng Hùng, mỗi một người đều là cường giả tâm chí kiên nghị, không thể dao động, lại là ở trong cơn bão thần hồn công kích tẩu hỏa nhập ma, hoàn toàn lạc mất bản thân, biến thành dã thú chỉ biết giết chóc, chỉ có thể nhốt ở đây, chờ đợi xung phong cuối cùng.”
“Vốn, ta cũng chưa nghĩ tới muốn dẫn ngươi tới nơi đây, tới chỗ tu luyện thật sự của Luyện Khí Sĩ chúng ta.”
“Nhưng ngươi biểu hiện ở bên trên, thật sự vượt qua ta đoán trước quá nhiều.”
“Việc tới nước này, ta không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể cược một ván ở trên thân ngươi!”
“Bây giờ, chính ngươi quyết định, còn muốn vào hay không?”
Lời nói cao thâm khó lường của Hùng Vô Cực, cuốn lên mê hoặc nồng đậm ở trong lòng Lý Diệu.
Tiếng gào thét khủng bố đến từ lòng đất, càng khiến hắn dựng tóc gáy.
Nhưng, dùng khóa chân khí để khai thác kinh mạch, chỉ có thể làm thân thể thừa nhận nhiều chân khí hơn, nhưng sau khi đem những chân khí này bùng nổ ra, vẫn tồn tại vấn đề không thể nắm giữ.
Lý Diệu mơ hồ cảm giác được, thần thông linh khí cộng hưởng Yến Xích Hỏa thi triển, sẽ có liên quan với tu luyện “thật sự” sâu trong lòng đất.
Không chút nào lùi bước nhìn thẳng Hùng Vô Cực, Lý Diệu nói ngắn gọn: “Ta muốn thử một lần.”
Hùng Vô Cực gật gật đầu, đẩy ra một cánh cửa sắt loang lổ vết gỉ bên người.
Cánh cửa sắt này dày khoảng ba thước, giống như tủ bảo hiểm sử dụng trong kho bạc, phía trong cửa sắt tràn đầy vết cào đan xen ngang dọc, giống như dấu vết bị người ta cứng rắn cào ra ở trên sắt thép.
“Sau khi đi vào, ánh mắt theo tất cả nhìn thấy, tiến vào trạng thái minh tưởng, nếu ngươi thật sự có duyên với ‘Cự Linh Chiến Tộc’, tự nhiên có thể tiến vào ‘Cự Linh Bí Cảnh’, nhưng phải chú ý, trong Cự Linh Bí Cảnh, phi thường dễ dàng sa vào trong đó, không thể rút ra được. Tuyệt đối đừng quên mình là ai, nếu không sẽ giống những người phía dưới.”
Nói xong câu đó, Hùng Vô Cực “Ầm” một tiếng, từ bên ngoài đóng lại cửa sắt.
Lý Diệu cẩn thận đánh giá, phía sau cửa sắt là một hang núi thô ráp, trên vách động gồ ghề hố lỗ, ghé sát vào nhìn qua mới phát hiện, thế mà đều là từng vết nắm đấm xâm nhập tầng đá, không biết đã trải qua bao nhiêu người điên cuồng oanh tạc. Đá bị ép tới mức vô cùng cứng rắn, mơ hồ tản mát ra hào quang kim loại.
Bên trong hang đặt vô số tảng đá hình thù kỳ quái, lóe ra ánh sáng bảy màu, tính chất giống với thứ Lý Diệu nhìn thấy ở trên núi vẫn thạch.
Lý Diệu hơi động tâm: “Những thứ này đều là mảnh vỡ núi vẫn thạch, là vẫn thạch đến từ thiên kiếp!”
Trên một số vẫn thạch khắc phù văn hỗn độn; trên một số vẫn thạch bôi vẽ một ít đồ án đơn sơ, giống như là tranh tường của người nguyên thủy, dùng bút pháp cực kỳ thô ráp, vẽ cảnh tượng một ít người khổng lồ cao lớn nguy nga, đang chém giết với hung thú.
Còn có vài tảng vẫn thạch, lại giống hoá thạch, bên trong khảm tổ chức sinh vật sớm thạch hóa, mỗi thứ đều so với đầu của Lý Diệu còn lớn hơn, như bạch tuộc, hướng bốn phương tám hướng, vươn ra vô số đường ống.
“Phốc! Phốc!”
Khi Lý Diệu nhìn thẳng vào những hoá thạch này, sâu trong não vực, giống như vang lên tiếng tim đập mạnh mẽ.
Lý Diệu kinh hãi.
Hắn nhìn ra những thứ khảm ở trong vẫn thạch là cái gì rồi.
Là trái tim hoá thạch. Nhìn từ thể tích, là một số trái tim hoá thạch của người khổng lồ chiều cao ít nhất vượt qua ba mét!
“Những phù văn, tranh tường cùng trái tim hoá thạch này, đều là khảm ở trong vẫn thạch, theo thiên kiếp cùng nhau đến trên Thiết Nguyên tinh sao? Cự Linh Chiến Tộc mà Hùng Vô Cực nói, lại là cái gì?”
Theo tiếng tim đập trong não vực càng lúc càng dồn dập, phù văn và tranh tường khắc vào trên vẫn thạch giống như cũng biến thành đường nét lưu động, ở sâu trong đôi mắt hắn chậm rãi xoay tròn.
Bên tai Lý Diệu mơ hồ vang lên tiếng gào rống như sấm sét chạy chồm. Ngàn vạn tiếng gầm rú ồn ào, hội tụ thành chiến trường rộng lớn hoành tráng!
Lý Diệu nhìn chằm chằm một trái tim hoá thạch lớn nhất, đôi mắt nheo lại, ở trong tiếng tim đập cùng tiếng rống giận, tiến vào trạng thái minh tưởng nửa ngủ nửa tỉnh.
Dưới chân hắn giống như xuất hiện một cái hố đen không đáy, cả người không ngừng rơi xuống, rơi xuống, rơi xuống, bỗng “ẦM” một tiếng, giống như phát nổ, xuất hiện ở một thế giới hoàn toàn mới!
Đây là một thế giới rộng lớn vô cùng thê lương, giống như là một tinh cầu nguyên thủy hồng hoang, xa xa là núi lửa phun trào cao ngất trong mây, nham thạch nóng chảy hầu như muốn cắn nuốt cả bầu trời.
Trên mặt đất gập ghềnh, mấy vạn người khổng lồ thân hình cao lớn đứng thẳng, chiều cao bình quân của bọn họ đều ở khoảng bốn mét, bả vai càng rộng lớn gấp đôi so với nhân loại, cái đầu to lớn tạo hình tam giác, cằm nhô ra, hai cái răng nanh bén nhọn giống như ngà voi hất về phía trước.
Làn da bọn họ là một mảng đỏ đậm, như lửa thiêu đốt, bên trên còn sinh trưởng từng đám hoa văn đẹp đẽ, không giống như là vẽ lên, trái lại như là thiên nhiên hình thành, theo hoa chân múa tay, không ngừng biến ảo ra các loại hình thái và màu sắc.
Trên người bọn họ mặc da thú đơn giản, ngẫu nhiên ở trên da thú còn bao trùm hài cốt cùng giáp xác dị thú, trong tay lại đều vác vũ khí kim loại cực kỳ tinh xảo, tương tự với rìu lớn cùng chiến đao!
Lý Diệu đầu tiên là trái tim đau đớn một trận, sau đó phát hiện mình cũng biến thành một thành viên trong những người khổng lồ màu đỏ này, ở trong tiếng rống giận của thủ lĩnh, không để ý tất cả hướng phía trước phóng đi.
“Oa a a a a a a!”
Người khổng lồ màu đỏ này năng lực ngôn ngữ cực kém, sâu trong yết hầu chỉ biết bộc phát ra vài tiếng rống đơn giản, nhưng hoa văn đẹp đẽ mơ hồ lưu động trên người bọn họ, lại là một loại khí quan trao đổi độc đáo.
Lý Diệu tuy không thể xem hiểu “ngôn ngữ” của bọn họ, lại có thể cảm giác được ý tứ hiển lộ ra ở giữa tiếng rống đánh cùng hoa văn biến ảo.
Từ đầu tới đuôi, toàn bộ rống giận và hoa văn cuồng loạn nhảy nhót, đều toát ra cùng ý tứ:
“Chiến đi! Chiến đi! Chiến đi!”
Ở đối diện bọn họ, dãy núi liên miên chập chùng, như tổ ong bị đào ra một rồi lại một lỗ thủng, từ sâu trong lỗ thủng chui ra từng con quái thú đáng sợ hình thể cao ba bốn mét, giống như nhện và bọ ngựa hỗn hợp thể, thỉnh thoảng có một số lỗ thủng thật lớn, bên trong còn có thể chui ra những con thú khổng lồ chiều cao đạt tới mười mấy mét, quả thực giống như mở một hội chợ côn trùng to lớn.
Hung thú chỉ có ở trong ác mộng mới sẽ xuất hiện, lại kích phát ra chiến ý nóng rực của người khổng lồ màu đỏ, bọn họ không chút do dự xông lên, chiến đao bay ngang, rìu lớn nhảy múa, thân thể máu thịt hợp thành dòng lũ sắt thép, không kiêng nể gì nghiền áp!
“Rống!”
Bắt đầu Lý Diệu còn có thể bảo trì một tia tỉnh táo, nhưng theo chiến hỏa điên cuồng thiêu đốt, người khổng lồ màu đỏ bên cạnh hắn không ngừng điên cuồng hét lên, ở trong một tiếng rống, trong não vực của bọn họ thế mà phóng ra một loại dao động kỳ diệu, làm chiến ý của Lý Diệu cũng ở trong bất tri bất giác điên cuồng tăng vọt!
Kế hoạch ban đầu của hắn là tìm một chỗ trốn đi, đặt mình ra ngoài sự việc, lạnh lùng quan sát trận chiến đấu này của hai dị tộc vũ trụ.
Nhưng theo chiến đao trong tay bổ ra giáp xác một con dị thú, chất nhầy màu xanh lục bán trong suốt phun tung toé đầy người, ở dưới chiến ý thúc giục, thế mà cảm thấy “máu dị thú” này so với rượu mạnh còn kích thích hơn, bất tri bất giác, đã đầu nhập đến chém giết quên cả bản thân!
Chém giết kéo dài suốt một ngày, thẳng đến lúc hai vệ tinh đỏ sẫm như máu treo cao trên bầu trời, Lý Diệu mới ở trên chiến trường đổ máu khắp nơi ngồi khoanh chân, thần trí khôi phục tỉnh táo từng chút một.
Cảnh tượng giết chóc vừa rồi, vẫn như đao vót rìu chặt, khắc thật sâu vào sâu trong ký ức.
Nhìn quanh, người khổng lồ màu đỏ rực còn đứng không sót lại bao nhiêu, trận chém giết lưỡng bại câu thương này hầu như hủy diệt hai dị tộc vũ trụ.
Nhưng người khổng lồ may mắn sống sót lại vô cùng phấn khởi, thỉnh thoảng dùng chiến đao hất lên một cái xác bọ vung qua lại, hoa chân múa tay, phát ra gầm rú thắng lợi.
Không biết vì sao, trong cổ họng Lý Diệu ngứa ngáy, cũng không tự chủ được muốn điên cuồng gào rống lung tung, thậm chí muốn tiếp tục ở lại trong thế giới quỷ dị này không ngừng chém giết.
Ý nghĩ này làm hắn sợ hãi cả kinh, rùng mình, một luồng hào quang chói mắt hiện lên, lại về tới thế giới hiện thực, vẫn đặt mình trong hang núi u ám.
Chẳng qua cả người đầm đìa mồ hôi, chất nhầy màu đen vừa tanh vừa thối từ trong cơ thể bài tiết ra, thân thể vô cùng sướng khoái, giống như vừa mới trải qua một cuộc kịch chiến đầm đìa sướng khoái.
Lý Diệu thở phào một hơi, muốn đứng dậy, bỗng cảm thấy đùi đau đớn, cúi đầu nhìn qua, mặt ngoài của đùi phải xuất hiện một vết thương nhợt nhạt.
Lý Diệu nhớ rõ, ở trong ảo cảnh, từng bị một con bọ khổng lồ hung hăng chém một đao ở trên đùi, ngay tại vị trí tương tự.
“Cái này rốt cuộc là…”
Lý Diệu lâm vào mê mang thật sâu, vừa dùng sức kéo sợi xích bên cạnh cửa sắt, vừa suy tư.
Hắn có thể rõ ràng cảm giác được, ở trong ảo cảnh, khi người khổng lồ màu đỏ phát ra tiếng rống chiến đấu, trong não vực cùng lúc kích động ra một loại dao động đặc thù, có chút tương tự với thần thông linh khí cộng hưởng của Luyện Khí Sĩ.
“Chẳng lẽ, đây là nguồn gốc thần thông của Luyện Khí Sĩ? Bọn họ ở trong không ngừng đấu tranh với thiên kiếp, phát hiện truyền thừa các dị tộc vũ trụ này lưu lại, học được thần thông linh khí cộng hưởng!”
“Phương thức truyền thừa của những ảo cảnh này, trái lại có chỗ tương tự với mảnh vỡ ký ức của Âu Dã Tử, nhưng tựa như so với mảnh vỡ ký ức càng thêm lợi hại! Ta ở trong ảo cảnh không ngừng chém giết, tựa như thân thể cũng ở trong bất tri bất giác được tu luyện cường độ cao, ngay cả thương tổn chịu trong ảo cảnh, cũng sẽ truyền lại chân thật trong thế giới hiện thực!”
“Nhưng, vì sao thần thông như vậy, sẽ chất chứa ở trong thiên kiếp có tính hủy diệt!”
Ba phút đồng hồ sau, Hùng Vô Cực mở ra cửa sắt, tuy mặt không chút thay đổi, đáy mắt lại nở rộ ra hào quang vô cùng kinh ngạc.
“Ngươi thấy rồi.”
Không phải nghi vấn, mà là kể lại, Hùng Vô Cực tiếp tục nói, “Ta càng ngày càng tò mò, ngươi rốt cuộc là người nào? Ngươi tuyệt đối không phải người tu chân bình thường, ít nhất không phải loại người tu chân bình thường kia Sa Ngọc Lan miêu tả!”
“Luyện Khí Sĩ bình thường, nhiều nhất ở lại trong ‘Cự Linh Bí Cảnh’ nửa giờ đã không chịu nổi, nhưng ngươi lần đầu tiên tiến vào, đã nán lại suốt ba giờ, thần chí vẫn tỉnh táo, chưa tẩu hỏa nhập ma!”
Lý Diệu vội vàng hỏi: “Cự Linh Chiến Tộc, chính là loại người khổng lồ màu đỏ làn da như lửa kia như? Bọn họ rốt cuộc là chủng tộc gì, vì sao truyền thừa của bọn họ sẽ xuất hiện ở trong thiên kiếp?”
Hùng Vô Cực nói: “Cự Linh Chiến Tộc, là tên chúng ta đặt cho những dị tộc thần bí này, bởi vì bọn họ hình thể khổng lồ, nhìn từ trái tim, ít nhất là gấp đôi chúng ta, hơn nữa trời sanh tính hiếu chiến hiếu sát, ở trong toàn bộ ảo cảnh, bọn họ chỉ làm một chuyện, đó là chiến đấu! Cho nên, chúng ta đem bọn họ xưng là Cự Linh Chiến Tộc!”