Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
"ĐKM, nhiều tuấn nam mỹ nữ như vậy? Giá trị nhan sắc của người trẻ tuổi ở Ngũ Trọng Thiên đều cao như vậy sao?" Lục Thần hơi chột dạ, với vẻ ngoài của mình, e rằng sẽ kéo thấp tổng thể giá trị nhan sắc của Ngũ Trọng Thiên.
Vẻ ngoài của Lục Thần khi mặc Cô Ảnh Độc Điếu tuyệt đối không hề đẹp, dù sao cũng là đồ thời trang dùng để câu cá, hoàn toàn là dáng vẻ nhân dân lao động.
Lại nói, đi ngang qua từ trong rừng, xung quanh Thánh Sơn cũng có rất nhiều thôn trang, nhưng nhìn dáng vẻ của những thôn dân kia dường như đều an cư lạc nghiệp, không thê thảm như Liệp Long Thôn.
"Có lẽ không phải mỗi môn phái đều đối xử với bách tính xung quanh như vậy." Lục Thần thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu nhị, cho chúng ta hai phòng khách chữ ‘Thiên’!" Một người trẻ tuổi nói với Lục Thần.
Trên đầu Lục Thần đầy vạch đen, không biết tiểu nhị của khách sạn này đang bận rộn ở đâu, một đống người chờ ở trước quầy, đám người vừa đến này lại coi mình thành tiểu nhị trong điếm?
"Khách quan, không còn phòng khách chữ ‘Thiên’." Lục Thần cố ý che vị trí ở trước ngực, cung kính nói.
"Không còn nữa?"
"Đúng, ngài cũng thấy đấy bên chúng ta đã đầy khách."
"Cái kia, phòng chữ Địa hoặc là phòng chữ Nhân thì sao?"
"Cũng không còn."
"Hừ, sao không nói sớm, hại chúng ta chờ lâu như vậy!" Người đứng trước mặt Lục Thần không hề nghi ngờ thân phận của Lục Thần, vừa nghe Lục Thần nói như vậy, lập tức giải tán tan tác như chim muông.
Ngay lập tức, trước quầy chỉ còn lại một mình Lục Thần.
Đúng lúc này, điếm tiểu nhị đi ra nói chuyện với khách, "Các vị tiên nhân đã phải đợi lâu, trong điếm thật sự bận quá, hơi không đủ người, ta vừa phải dẫn khách đi vào phòng khách."
"Bên này còn có bốn gian chữ ‘Thiên’… Ừ? Các tiên nhân này muốn đi đâu?" Tiểu nhị tỏ vẻ ngơ ngác, mọi người vừa đứng đợi trước quầy, sao đột nhiên lại đi.
"Còn có bốn gian đúng không, cho ta hai gian." Trước quầy, một người vẻ ngoài quần áo bình thường không có gì lạ đột nhiên mở miệng.
"Ách… Hai gian đúng không, tốt, một ngày là 3 linh thạch, ngài muốn ở mấy ngày." Tiểu nhị cũng không dám thờ ơ với người này, dù sao trước ngực hắn cũng có huy chương tiên nhân.
"Thiên Trì đại hội sẽ diễn ra trong vòng mấy ngày?" Lục Thần hỏi.
"Tiên nhân, Thiên Trì đại hội luôn không kéo dài không giới hạn, nhưng có thể năm nay sẽ khá náo nhiệt, bình thường các tiên nhân đều dự định 10 ngày."
"Tốt, vậy ta cũng ở mười ngày."
Chỉ tốn có 60 linh thạch, đây chỉ là chuyện nhỏ với Lục Thần, hắn nhanh chóng trả linh thạch.
"Này, không phải ngươi là tiểu nhị sao? Tại sao lại như vậy, vừa nãy chúng ta đứng trước!" Sau lưng rối loạn tưng bừng.
Lục Thần vừa quay đầu lại, cười nham hiểm, "Ta cũng không nói ta là tiểu nhị, các ngươi bằng lòng tin tưởng thì ta cũng không còn cách nào khác."
"Cái tên nhà ngươi! Ngươi, ngươi đê tiện!"
"Vì sao có người vô liêm sỉ như thế!"
"Xấu xí thì thôi đi, lòng dạ còn dơ bẩn như vậy! Rốt cuộc là người của môn phái, ta đi nói chuyện với chưởng môn của ngươi một chút!"
Lục Thần cũng mặc kệ bọn họ, thoải mái đi lên lầu.
Môn phái nào sao? Hắn là một Dã Tu Sĩ, sợ cáo trạng cái gì chứ…
Hai gian phòng chữ "Thiên", Lục Thần, Đại Hoàng và Tiểu Mao Đoàn ở một gian, Lục Thần sắp xếp một gian cho Tiểu Mẫn và Tiểu Lục, chẳng may có hội giao dịch gì đó, đám người Tiểu Lục có thể tiếp tục đi mua đồ ăn dược liệu gì gì đó.
Ngày hôm sau, Thiên Trì đại hội chính thức bắt đầu, Lục Thần thấy có rất nhiều người rời khỏi khách sạn trong huyện thành từ sáng sớm, bắt đầu đi lên Thánh Sơn.
Lục Thần nhanh chóng gia nhập vào đội ngũ.
Dưới chân núi Thánh Sơn, có người chuyên kiểm tra lệnh bài của mỗi người được mời.
Nhìn từ thái độ của đệ tử tiếp khách, dường như địa vị của lệnh bài tam đẳng rất thấp, người có lệnh bài tam đẳng, phần lớn chỉ qua loa cho có là xong, ngược lại bọn họ vô cùng nhiệt tình với người có lệnh bài nhất đẳng, thậm chí có đệ tử tự mình dẫn đường.
Ngoài ra còn có Thượng Tân Lệnh, Quý Tân Lệnh, Đặc Cấp Lệnh.
Nhưng những thứ này đều không liên quan đến Lục Thần, hắn chủ yếu đến đây để trải việc đời, có thể đi vào là được.
"Tam đẳng linh bài… Sao chỉ một mình ngươi?" Đệ tử của Thánh Môn Thiên Sơn ngạc nhiên nhìn Lục Thần, "Còn có, ngươi ăn mặc như vậy đến Thiên Trì đại hội sao?"
Lục Thần nhún vai một cái, "Trong môn phái của chúng ta, ta đã là người có thể diện nhất…"
"Điều này, nói chung, nếu đã tới Thánh Sơn Thiên Trì của chúng ta thì đều được hoan nghênh, mời lên núi."
Tiến vào Thánh Sơn, ở chân núi có tấm bia đá, bên trên viết "Thục Đạo Tuy Nan, Tiên Lộ Canh Hiểm!"
Ngẩng đầu nhìn lại, nơi đây lại không có thềm đá, chỉ có vách núi cao chót vót, lúc này đã có người đang gian nan đi về phía trước ở trên vách núi đá.
Lục Thần khẽ nhíu mày, "Chủ nghĩa hình thức này cũng quá rõ ràng…"
Hắn trực tiếp mở cánh bay… Là một người chim có huyết mạch Thắng Ngộ, Lục Thần một phát lên trời, trên đường vượt qua không biết bao nhiêu người gian nan trèo núi, mười phút đã đến vị trí sườn núi.
Một đám người trợn mắt to nhìn bóng người lướt qua từ bên cạnh bọn họ, vẻ mặt khiếp sợ.
"Không phải Thánh Sơn cấm sử dụng phi hành tọa kỵ sao? Lẽ nào đó không phải là tọa kỵ?"
"Đây, đây là ai, vì sao có cánh?"
"Dị tộc? Không thể nào, Thánh Sơn sẽ không mời dị tộc, lại có thể bay được, điều này cũng quá đáng lắm rồi!"
Nếu nói đến cánh của Lục Thần, cũng là đồ Huyết Ma rơi ở Nhất Trọng Thiên, tuy không phải đặc biệt trân quý, nhưng dù ở Tứ Trọng Thiên, Lục Thần cũng chưa từng thấy có những người khác sở hữu cánh.
Các chủng tộc lợi hại khinh thường một cái cánh không có thuộc tính, lúc chiến đấu gần như không có tác dụng, còn nhân loại bắt đầu tôi luyện Chiến Hồn từ Nhất Trọng Thiên, đều có thực lực yếu, lúc Open Server đánh không lại Huyết Ma, điều này khiến cái cánh cực kỳ hiếm thấy.
Lục Thần chạm đất ở giữa sườn núi, nơi này có khu nghỉ ngơi, chủ nhà cung cấp thức ăn nước uống cho các vị khách.
Sau đó là đường chính có bậc thang, mấy trăm bậc thang nối thẳng đến đại điện ở đỉnh núi hùng vĩ, đưa mắt nhìn ra xa, có thể thấy nơi đó đã có mây mù lượn quanh, rất có cảm giác tiên ý.