Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
"Yên Linh sư muội đừng gấp gáp, lát nữa thi đấu Trục Nhật xem ta trừng trị hắn như thế nào!" Hoàng Hiên không cam lòng nói: "Vừa rồi cũng chỉ là hắn bốc được kỹ năng tốt, đến khi thi đấu Trục Nhật mới là thời điểm so đấu thực lực thật sự, đến lúc đó là biết sự chênh lệch của hắn và chúng ta."
"Thiên Trì đại hội, hai kiểm tra cũng chỉ là làm chuẩn bị cho thi đấu Trục Nhật, kế tiếp mới là màn quan trọng nhất!"
Yên Linh nặng nề gật đầu, nàng không có suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ là nàng không phục!
Danh sách lớn đã được xác định xong, thi đấu sẽ bắt đầu sau một tiếng rưỡi nữa, thời gian còn rất dư dả.
Oanh Lê mua một đống thức ăn lớn trở về, nhưng mà cũng không đắt, vài linh thạch là xong.
Lục Thần đưa những thức ăn này cho Đại Hoàng, Tiểu Lục, Tiểu Mẫn cùng nhau ăn. Thật ra Tiểu Lục và Tiểu Mẫn ăn hay không ăn cũng không sao, nhưng Lục Thần đã quen cùng ăn cơm với các nàng, Đại Hoàng thì chắc chắn phải ăn gì đó.
Còn Tiểu Mao Đoàn, tên kia không ăn thực phẩm chín, nó sẽ tự tìm đồ ăn, cũng không cần quản lý nó.
Lục Thần gọi Đại Hoàng ra, nhưng không gọi Tiểu Lục Tiểu Mẫn vì quá nhiều người.
"Oanh Lê, ngươi cũng ăn chút." Lục Thần nói.
Oanh Lê lắc đầu, ngồi đối diện ở Lục Thần, hai tay chống cằm nhìn Lục Thần ăn: "Vô Danh ca, ta không đói bụng, ngươi ăn đi."
"Thật sự không ăn?"
"Hì hì, đệ tử chỉ dẫn của Thánh Sơn chúng ta không thể nhận quà tặng của khách mời, kể cả đồ ăn cũng như vậy, ngươi cũng đừng để ý, ta cũng thật sự không đói bụng."
Lục Thần nhìn xung quanh một chút, đúng là rất nhiều đệ tử chỉ dẫn đều đứng ở một bên hầu hạ, đây cũng là quy định của Thánh Sơn để chiêu đãi khách mời thật tốt.
"À, Vô Danh ca, vì sao ngươi còn chưa gia nhập môn phái? Với năng lực chiến đấu của ngươi, dù không có tiềm lực nguyên tố thì cũng phải có người muốn cướp mới đúng." Oanh Lê kỳ lạ hỏi.
"Ta một mình tự do đã quen, hơn nữa cũng không để ý tới môn phái cho lắm." Lục Thần xé ra một miếng lớn thịt cho Đại Hoàng, hiện tại thực lực của tên này không tăng lên, nhưng lượng cơm ăn vào thì càng ngày càng khoa trương.
"Ồ, là vậy sao... Vậy, vậy ngươi cảm thấy Thánh Sơn chúng ta như thế nào?"
Lục Thần ngẩng đầu mỉm cười với Oanh Lê: "Chưởng môn các ngươi bảo ngươi nói vậy?"
Oanh Lê thè lưỡi, Vô Danh ca quá thông minh, bản thân mới hỏi hai câu, còn bí mật như lại bị hắn đoán được.
Nhưng Lục Thần cũng không tức giận, Oanh Lê chỉ là đệ tử, tất nhiên chưởng môn bảo làm cái gì thì nàng cũng phải tuân theo.
"Khả năng cao là ta sẽ không gia nhập môn phái."
"Vì sao?"
"Bởi vì ta sẽ không dừng lại." Lục Thần nói xong liền cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.
Ăn uống no đủ, Lục Thần ngồi trên ghế dài trong đình nghỉ mát để nghỉ ngơi, tùy ý trò chuyện với Oanh Lê.
Lục Thần đột nhiên hỏi: "Thánh Sơn các ngươi đối xử với dân chúng dưới chân núi như thế nào?"
"Dân chúng? À, ngươi nói những người bình thường kia sao, Thánh Sơn chúng ta luôn chú trọng phát triển lâu dài, bọn họ cung cấp lương thực cho chúng ta, cũng có người giúp chúng ta trồng trọt dược thảo bình thường, chúng ta thì đảm bảo bọn họ không bị Ma Vật công kích."
Lục Thần khẽ nhíu mày: "Ta cũng để ý rằng dân chúng xung quanh các ngươi cũng sống không tệ lắm, tốt hơn một số môn phái khác nhiều."
Oanh Lê gật đầu: "Thật sự có một số môn phái không xem dân chúng là người, cơ bản là không ai trong Tu Tiên Giới quan tâm những chuyện này, mọi người đều nhìn vào thực lực, cho nên thật ra Tu Tiên Giới cũng rất hỗn loạn."
"Chỉ cần bọn họ không làm xằng bậy trong Tu Tiên giới, phần lớn môn phái vẫn sẽ tiếp nhận bọn họ."
Lục Thần cũng đoán được là như vậy, nếu không... Thanh Long Môn cũng không nhận được thư mời.
Có thể đây cũng là nguyên nhân khiến hắn không muốn gia nhập môn phái, mặc dù hắn không phải là Thánh Nhân, còn lâu mới đạt được tới mức chí công vô tư.
Nhưng khi thấy những người địa vị thấp bé kia bị tàn sát tùy ý, hắn vẫn không nhìn được.
Đôi khi những người này có thể khiến hắn nghĩ tới đồng bào trên Trái Đất hoặc là bản thân khi xưa.
"Đúng rồi, Oanh Lê, ngươi biết bình thường tới chỗ nào mua quyển trục rút ra hiện thực không?" Lục Thần thay đổi một vấn đề không nặng nề như vậy nữa.
"Ừm, cái này hơi khó nói, quyển trục rút ra hiện thực là vật phẩm quý báu nhất Tu Tiên Giới, cho nên cửa hàng bình thường cũng không bán ra, chỉ có một số ít người cần dùng tiền gấp sẽ bán ra một ít. Cho nên nếu ngươi muốn mua thì hoàn toàn phải xem vận may."
"Vậy ngoại trừ trong môn phái ra thì sẽ không có nơi nào có thể kiếm được quyển trục rút ra hiện thực sao? Nhưng những môn phái này lại lấy được từ đâu?"
Oanh Lê giải thích: "Thật ra chuyện này rất đơn giản, tác dụng của quyển trục rút ra hiện thực là cường hóa thân thể hoặc là tăng lên linh lực, thân thể cường hóa như thế nào, đương nhiên là dùng linh khí để cường hóa, thật ra hai cái này đều không thể rời xa linh khí."
Lục Thần nghiêm túc nghe, việc này có liên quan đến sự phát triển của hắn.
"Cho nên về bản chất, quyển trục rút ra hiện thực là do một số lượng cực ít cao thủ siêu cấp về phù trận song tu trong số các Phù Trận Sư phong ấn một lượng lớn linh khí vào trận phù cỡ nhỏ trong một lá bùa."
"Hiện nay chỉ có rất ít thế lực có cường giả siêu cấp như thế này, mà gần như tất cả những thế lực này đều thành lập ‘quốc gia’!"
"Quốc gia?"
"Đúng vậy, chỗ chúng ta ở là Đông Nhạc quốc, Đông Nhạc quốc chủ yếu là do chín đại chủng tộc bao gồm Nhân tộc, Tinh Linh tộc, Ải Nhân tộc… Hợp thành, nơi đây của chúng ta chủ yếu lấy Nhân tộc làm chủ. Thực lực của những quốc gia này vô cùng khủng bố, thật ra cũng rất đơn giản, có được cường giả siêu cấp có thể chế tạo quyển trục rút ra hiện thực, muốn không mạnh cũng khó."
Lục Thần gật đầu, cái này không kém hơn việc trong nhà có máy in là bao...
"Chẳng lẽ thuộc tính của những người đó sẽ chạm trời sao?" Lục Thần không khỏi tò mò hỏi.
"Vậy cũng không đến nỗi, chế tạo quyển trục rút ra hiện thực là một việc vô cùng tốn thời gian và tốn sức lực."