Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
"A, sư huynh, nhằm vào hắn... Có phải không tốt lắm hay không." Không ngờ Yên Linh lại phản đối cách làm này: "Ta muốn quang minh chính đại chiến thắng tên kia. Hơn nữa nếu gia gia ta biết, chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho chúng ta."
"Sư muội, hắn tính là gì, sư phụ cũng chỉ là nhìn nhầm trong chốc lát, chẳng lẽ còn có thể phạt nặng chúng ta vì hắn sao? Chuyện này ngươi không cần phải xen vào, đến lúc đó ngươi cứ thi đấu như bình thường, còn ta phải chỉnh tên tiểu dã chủng ngông cuồng kia mới được!"
Hoàng Hiên và Yên Linh đi xa, vẻ mặt Oanh Lê hơi mất tự nhiên.
Một bên là sư huynh, sư muội của mình, bên kia là Vô Danh ca, hai bên rõ ràng không hợp nhau, tình cảnh của mình đúng là hơi xấu hổ.
Đúng lúc này, Lục Thần lại mở miệng trước: "Oanh Lê, chút nữa ngươi không cần theo ta, nếu không... Sau này làm không tốt bọn họ sẽ bắt nạt ngươi."
Oanh Lê kinh ngạc nhìn Lục Thần, Vô Danh ca lại suy nghĩ cho mình... Từ sau khi kiểm tra chức nghiệp công pháp kết thúc, có rất nhiều sư tỷ sư muội hỏi thăm mình về Vô Danh ca, không ít người ăn mặc trang điểm lộng lẫy liên tục liếc mắt đưa tình với Vô Danh ca, nhưng hình như Vô Danh ca không có hứng thú với nữ nhân, thậm chí không thèm nhìn những người đó một cái nào.
Không ngờ Vô Danh ca cũng có một mặt tỉ mỉ như thế, có thể thấy được những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Hắn... Hình như đối xử với mình rất khác...
"Vô Danh ca, ta đi với ngươi!" Oanh Lê như đã hạ quyết tâm cực lớn, nói: "Ta đang làm hết trách nhiệm của đệ tử dẫn đường, không ai có thể nói gì ta. Ngược lại ngươi, ta sợ... Ta sợ, đám sư huynh sẽ nhằm vào ngươi."
Lục Thần mỉm cười: "Nhằm vào thì nhằm vào, bốn mươi người thi đấu mà thôi, cũng không phải là 400 vạn."
"Cái này..." Oanh Lê lại càng hoảng sợ, nghe ý của Vô Danh ca thật sự giống như trước đây đã từng đánh nhau với 400 vạn người.
Thật ra những gì Lục Thần nói là một con số khiêm tốn, đoạn đường này hắn đánh không ít hơn mấy trăm vạn người, nếu không sao hắn có thể đặt ra quy củ ở Tam Trọng Thiên, Tứ Trọng Thiên.
Khu vực Lưỡng Trọng Thiên ít nhất cũng có mấy chục ức người.
Oanh Lê cũng là một nữ hài có tình tình, dứt khoát đứng về phe Lục Thần, điều này khiến Lục Thần cực kỳ vui mừng.
Lục Thần mỉm cười: "Đúng là bằng hữu của Vô Danh ta."
"Bằng hữu?" Oanh Lê hơi ngượng ngùng cúi đầu: "Ta, thực lực của ta hơi yếu..."
"Ha ha ha ha, ta kết giao bằng hữu không nhìn thực lực, tâm đầu ý hợp mới là quan trọng nhất. Đi thôi, bên kia bắt đầu rồi, xem ta đi bắt Trục Nhật thú gì đó."
Tiết mục cuối cùng có diện tích rất lớn, nhân lúc mọi người nghỉ ngơi, đệ tử Thánh Môn tháo sạch tất cả thiết bị trên quảng trường Thiên Trì, cả khoảng sân rộng của Thiên Trì chỉ còn lại một tiết mục là thi đấu Trục Nhật.
Đó một đường chạy hình tròn, trung tâm là một ngọn núi, trên sườn núi chính là Thiên Trì, từ quy mô Thiên Trì có thể tưởng tượng được đường chạy này dài bao nhiêu.
"Mặc dù mọi người đều rất quen thuộc, nhưng ta vẫn tuyên bố một số quy tắc." Hiên trưởng lão tự mình nói với 40 tuyển thủ trên sân: "Đường chạy dài 10000 mét, độ rộng là 200m, biên giới có vòng bảo vệ, mọi người đều thấy được chứ, ra khỏi vòng bảo vệ coi như phạm quy, cần nhấn mạnh chỗ này, bất kể là bản thân đi ra hay là bị đánh ra đều bị loại!"
"Khi bắt đầu tranh tài, ta sẽ thả con Trục Nhật thú này ra." Hiên trưởng lão giơ lồng sắt trong tay lên, Lục Thần thấy trong lồng có chứa một sinh vật màu vàng nhỏ nhắn.
Thứ này lớn khoảngnắm tay, cơ thể dài nhỏ, giống như một loại côn trùng cỡ lớn nào đó, sau lưng mọc ra tám đôi cánh mỏng trong suốt.
Sinh vật nhỏ như vậy lại mọc ra tám đôi cánh, có lẽ tốc độ của nó không phải là thứ mà côn trùng Trái Đất có thể so sánh.
"Sau khi Trục Nhật thú bị bắt được sẽ thả ra một vụ nổ linh khí cỡ nhỏ, nhiễu loạn linh khí của người bắt được và sẽ bùng nổ tiềm năng, lực lượng đủ để kéo theo một người bay đi. Một phút sau khi bị bắt thì nó mới bó tay chịu trói, khi đó mới coi như bắt được thành công."
"Lần tranh tài này, đệ tử Thánh Sơn không tham gia xếp hạng, nếu bọn họ cướp được Trục Nhật thú cũng không chiếm danh ngạch, chỉ lấy đệ tử ba hạng đầu của các môn phái khác, người thắng trận sẽ lấy được cơ hội tiến vào Thiên Trì Mộc Dục. Đương nhiên, nếu có người thể hiện xuất sắc tất nhiên cũng nhận được sự ưu ái của đệ tử khác phái của bản môn, gia tăng rất nhiều cơ hội để kết làm tiên lữ."
Nói đến điểm này, đám đệ tử phái khác đều cực kỳ hưng phấn.
"Chỉ cần lấy được ba vị trí đầu, ta có thể nhờ sư phụ tới Thánh Sơn cầu hôn, cưới cục cưng nhỏ của ta."
"Mỹ Mỹ, chờ ta, lần này dù liều mạng ta cũng phải thể hiện tốt một chút!"
"Ta nhất định phải lấy được ba vị trí đầu, Hoàng Hiên ca ca, ngươi nhất định phải nhìn ta!"
Lục Thần cau mày, đám người này... Liều mạng như vậy, lẽ nào là vì tìm được tiên lữ sao? Lẽ nào cũng chỉ có mình hướng tới việc được tắm rửa ở Thiên Trì?
Cô độc, quá cô độc...
"Thi đấu Trục Nhật, số vòng không giới hạn, Trục Nhật thú sẽ chạy vòng quanh đường chạy theo bản năng, chúng ta cũng bố trí trận pháp, nơi đây chỉ có thể chạy tới thuận theo chiều kim đồng hồ. Mặt khác, nơi đây còn có lĩnh vực Thiên Trì, mỗi phút sẽ ngẫu nhiên cấm dùng ba loại công pháp chức nghiệp, ba loại công kích nguyên tố."
"Được rồi, mọi người phía dưới chuẩn bị một chút, thi đấu sắp bắt đầu."
Lục Thần nhìn xung quanh một chút, không ít người đã rút vũ khí của mình ra, xem ra thi đấu sẽ vô cùng kịch liệt.
Trong lúc vô tình, Lục Thần thấy không ít đệ tử Thánh Môn thầm quan sát bản thân.
Đám người này không nhìn người khác mà đều nhìn mình? Xem ra lát nữa sẽ rất thú vị.
Hiên trưởng lão dùng một tay đè chốt cửa lồng sắt, tất cả mọi người tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, chuẩn bị xuất phát chạy bất cứ lúc nào.
"Chuẩn bị!" Hiên trưởng lão vừa nói, mọi người đều hồi hộp.
Oanh Lê chắp hai tay trước ngực, hô hấp hơi gấp gáp: "Vô Danh ca, cố gắng lên!"