Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
"Công kích của hắn căn bản không thể dùng một loại chức nghiệp nào đó để hạn chế!"
"Lúc cận chiến nhân cơ hội khống chế, lúc đánh hỏa lực tầm xa lại dự đoán chính xác, lúc công kích Ngự Kiếm lại có sát thương khủng bố… Điều đáng sợ nhất là hắn dự đoán suy nghĩ của kẻ địch, khiến hắn luôn ở trong thế chủ động, trời ạ, hắn thật sự không có khiếm khuyết, không có nhược điểm!"
Yên Linh đứng bên cạnh lập tức ngây ngẩn cả người.
Còn nhớ rõ trước đây Duy Ngã Độc Cuồng chính mồm thừa nhận, hắn đánh lệch Phá Toái Hư Không.
Cho tới nay, nàng cũng chưa được thấy Lục Thần thực chiến, kiểm tra công pháp cũng được, thi đấu Trục Nhật cũng tốt, cũng không tính là chiến đấu chân chính.
Sau khi chứng kiến lần thực chiến này, nàng đột nhiên hiểu ra.
Duy Ngã Độc Cuồng lừa nàng!
Bây giờ hắn lại lấy bản thể đồng thời đối mặt với một người triệu hoán tàn phách thần thú, hai chức nghiệp tinh thể, một Thích Khách Hắc Dạ có thể giết chết người!
Một sai lầm, vậy chỉ có một chữ "chết"!
Nhưng ở trong nghịch cảnh như vậy, hắn còn có thể ung dung, giết chết hai người trong chớp mắt, một gia hỏa như vậy, ngươi nói hắn đối mặt với loại trò đùa trẻ con như thi đấu Trục Nhật, trong tình huống gần ngay gang tấc, còn có thể đánh lệch sao?
Không phải, là hắn đang nương tay!
Đối mặt với sự khiêu khích của Hoàng Hiên và Yên Linh vào trước đó, hắn vẫn không ra tay quá nặng!
"Duy Ngã Độc Cuồng…" Ấn tượng của Yên Linh với Lục Thần lập tức bị phá vỡ hoàn toàn.
Tuyên Lam nhìn bóng dáng kia, bây giờ Lục Thần đâu chỉ một chữ soái, cái loại ung dung thản nhiên nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt này, cùng thực lực tuyệt đối lập tức giết chết hai người, thật sự tưởng như một người hoàn toàn khác với tên ngư dân cà lơ phất phơ ở cửa thành.
"Mẹ ruột của ta, thật sự đẹp trai muốn chết."
Chịu sự hun đúc của phụ thân, Tuyên Lam cũng rất ngưỡng mộ cường giả, một người trẻ tuổi có độ tuổi tương tự với mình hoàn toàn khiến trái tim nàng rung động.
Nữ nhân nói không muốn, có nghĩa là rất muốn… Vì vậy ánh mắt của nàng vẫn không thể rời khỏi người Lục Thần, dường như đã quên mất trước đó còn nói ra lời lẽ hào hùng, cả đời này cũng không thích ngươi.
Trên chiến trường, bốn hư ảnh màu vàng xếp chồng lên nhau, cuối cùng xếp thành một bóng người.
Lạc Trần nhìn xung quanh.
Ảnh nổi tiếng nhờ việc ám sát, Diệp Long dựa vào chín con Quỷ Xa khiến người ta run sợ trong lòng, đều đã ngã vào đống đổ nát.
Đến bây giờ hắn ta cũng không thể nào hiểu được, rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Kế hoạch và thời cơ ra tay của hắn ta không hề có vấn đề, ngay từ đầu đã không xuất hiện để kiềm chế tinh thần của Vô Danh, sau đó cứu Ảnh bị khống chế, đồng thời khống chế Vô Danh, phát động công kích.
Lạc Trần rút đi kim quang quanh người, đứng ở trước mặt Lục Thần, "Lần trước Quỷ Xa dùng Linh Lực Thác Loạn là ngươi cố ý tới gần, khiến Ảnh tưởng ngươi sai lầm!" Lạc Trần hơi híp mắt lại.
Ai ngờ, Lục Thần lại lắc đầu nói, "Ta cũng không thể đoán trước được Linh Lực Thác Loạn của Diệp Long, cho nên cũng không thể nói là cố ý đặt mình vào trong nơi nguy hiểm, nhưng ta tin tưởng với thực lực của các ngươi, chắc chắn khi Diệp Long công kích vẫn giữ lại hậu chiêu, đúng là ta luôn phải giữ sự cảnh giác với điều này."
Đôi mắt của Lạc Trần híp lại, "Cho nên, ngươi có lòng tin tuyệt đối với phản ứng của mình?!"
"Trong các trận chiến không thể nói đến việc tuyệt đối, ta chỉ làm điều mà ta có thể làm được." Lục Thần nói.
Lạc Trần gật đầu, hắn ta hít sâu một hơi, "Không sai, trong lúc chiến đấu không thể nói đến việc tuyệt đối, nhưng ngươi thật sự đánh rất đặc sắc."
"Tuy công kích của Vô Hạn Nguyên Tố rất mạnh, nhưng ta tự nhận là ta cũng có thể tránh một chiêu này của Diệp Long, thế nhưng ngươi không chỉ né tránh kỹ năng của hắn, ngươi còn dùng Thất Tinh Truy Nguyệt và Quan Thiên Mục để kiểm tra vị trí đại khái của ta và Ảnh."
"Lúc ngươi phát hiện khoảng cách của chúng ta và ngươi cũng không quá xa, thoáng lộ ra chút sơ hở, lúc này chắc chắn sẽ có người không nhịn được mà ra tay, giúp đỡ Diệp Long hoàn thành lần công kích này."
"Làn sương màu tím kia chính là kỹ năng mà Ảnh thường dùng khi săn thú, khiến con mồi không thể chạy thoát được làn sương màu tím, nhưng ta không ngờ, Ảnh còn chưa xuất hiện, đã bị ngươi bắt được!"
"Một lần phán đoán sai lầm kia, trực tiếp khiến ngươi đảo khách thành chủ!"
"Cứng rắn khống chế gần như đều cần trực tiếp có tiếp xúc thân thể hoặc là kỹ năng, ngươi hiểu rõ điều này, Hồng Chung Minh Nhĩ của ta là sóng âm quấy nhiễu, tuy gần như không thể phòng ngự, nhưng hiệu quả cũng kém xa cứng rắn khống chế, lợi dụng một lần chạy trốn kia, hoàn thành việc giết chết!"
"Đặc sắc, thật sự đặc sắc, toàn bộ quá trình chiến đấu, một bước sai từng bước sai, nhưng ngươi lại có thể làm đến không chê vào đâu được!"
Lạc Trần chỉ ra tay một lần, hắn ta hiểu rõ ràng toàn bộ chiến cuộc hơn bất kỳ ai, trải qua sự phân tích của hắn ta, người xung quanh nhớ lại một lần, mới biết được sự đáng sợ của Lục Thần, vượt xa khỏi điều bọn họ đã thấy!
"Vô Danh, một trận chiến này, chúng ta không cần thiết đánh nữa." Lạc Trần nói, "Công kích của ngươi có thể phá tinh thể, Kim Quang Phật Thể của ta cũng không có ưu thế tuyệt đối, tuy nói ngươi cũng rất khó tìm được bản thể của ta, nhưng ta cũng không tìm được nhược điểm của ngươi."
"Nhưng một khi thời gian Hồn Thể Hợp Nhất của ta kết thúc, vậy kết quả chỉ có một."
"Thời gian còn lại, chỉ là lãng phí thời gian, ta chịu thua trận so tài này."
Lục Thần thản nhiên nhìn Lạc Trần.
"Ngươi không thử sao? Dù sao ta là bản thể, chỉ cần ngươi công kích trúng mục tiêu, trên cơ bản ta sẽ thua. Giữa chúng ta, thật ra vẫn chưa phân thắng bại."
Lạc Trần mỉm cười, "Điểm đáng sợ nhất của ngươi không phải công kích của ngươi, mà là ngươi…" Lạc Trần chỉ vào đầu của mình, "Đánh với người như ngươi, thật sự quá tốn sức."
"Hơn nữa, ngươi thắng là bản lĩnh của ngươi, ta thắng lại không phải như thế. Chiến Hồn đánh bản thể, đánh thành như vậy, ta đã khiến sư phụ mất mặt."
"Ta cũng không lấy được chỗ tốt trong trận đánh cược của thành chủ và ngươi, ta còn có lý do gì tiếp tục đánh tiếp."