Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Tuy nói Lạc Trần chủ động từ bỏ thi đấu, nhưng Lục Thần lại thay đổi cách nhìn với nhân loại này.
Một người có thể coi nhẹ thắng thua, càng chững chạc vững vàng hơn loại người vì bị cướp đường mà ra tay giết người như Diệp Long.
Hơn nữa trong ba người, đến bây giờ chỉ có Lạc Trần còn đứng ở chỗ này, không phải vì Lục Thần chỉ có thể đánh bại hai người, mà là Lục Thần vẫn chưa nghĩ ra cách hữu hiệu để ép Lạc Trần xuất hiện.
Ở trong ba người này, thực lực của Lạc Trần mới là mạnh nhất! Chẳng những thực lực mạnh nhất, đầu óc cũng tốt nhất.
Cái gọi là thiên tài, có người dựa vào vận khí, có người dựa vào chỗ dựa vững chắc, nhưng dường như Lạc Trần mới được tính là đệ nhất thiên tài danh chính ngôn thuận ở khu vực Thánh Sơn.
Ai cũng không ngờ, người duy nhất còn có năng lực chiến đấu là Lạc Trần, lại chủ động từ bỏ thi đấu.
Lạc Không lắc đầu, "Sao đại sư huynh lại không đánh, chưa chắc hắn sẽ thua."
Sư phụ Bặc Phàm của bọn họ lại nói, "Không đánh mới là sáng suốt nhất, học tập sư huynh của ngươi thật tốt, đừng cả ngày nửa vời lúc ẩn lúc hiện!"
"Ngược lại Duy Ngã Độc Cuồng này, thật sự nằm ngoài dự đoán của ta, người này mạnh đến thái quá!"
Tuyên Chấn thở dài một hơi, "Thiên tài va chạm, cuối cùng sẽ có người phải vẫn lạc, hiện tại xem ra, ít nhất trong khu vực Thánh Sơn vẫn chưa có ai có thể lay động địa vị của tên kia, hắn mới là đệ nhất thiên tài Thánh Sơn… Không phải, có thể… Phải nói là đệ nhất cường giả!"
"Ôi, bốn vạn bảy quyển trục rút ra hiện thực của ta, ta phải tích cóp rất lâu, lần này hay rồi, để tiểu tử kia được lợi!"
Lạc Trần chịu thua, có nghĩa Lục Thần đã thắng được trận thi đấu này.
Hiện trường đã sôi trào, mọi người tranh nhau bàn tán về chuyện khó tin này. Lục Thần đã đi tới trước mặt Tuyên Chấn.
Nhìn Lục Thần ở khoảng cách gần như vậy, trái tim của Tuyên Lam như con nai chạy loạn.
Lúc này Lục Thần lại cho nàng một cảm giác lạnh lẽo cô quạnh đến không thể tới gần, ở trước mặt hắn, dường như thân phận đại tiểu thư thành chủ của nàng cũng không có gì đặc thù.
Ngược lại Lục Thần thấy được Yên Linh cùng Hoàng Hiên, lại nhìn bọn họ nhìn thêm một chút.
Lục Thần đứng ở trước mặt Tuyên Chấn, trực tiếp đưa tay ra.
Ý kia đã rất rõ ràng, trả thù lao…
Tuyên Chấn lắc đầu, "Ách… Độc Cuồng huynh đệ, cái này…"
"Ngươi không có nhiều quyển trục rút ra hiện thực như vậy sao? Ta đã chiết khấu cho ngươi." Lục Thần khẽ nhíu mày.
Mẹ của ta, ngay cả dáng vẻ tức giận cũng đẹp trai như vậy? Tuyên Lam hoàn toàn mặc kệ vẻ mặt túng quẫn của phụ thân, chỉ lo nhìn Lục Thần thêm một chút, cứ như nhìn nhiều hơn một chút cả người lại càng dễ chịu hơn.
"Này, lại mê trai à!" Yên Linh âm thầm đẩy Tuyên Lam một cái.
Tuyên Lam ngây ngốc nhìn Lục Thần, "Mê trai thì mê trai, thật muốn đi sờ lỗ tai của hắn, nếu có thể gả cho hắn, cuộc đời này không còn hối tiếc!"
Yên Linh đã chịu không nổi Tuyên Lam, "Trước đó ngươi còn nói hắn đừng có tự mình đa tình."
"Ta thật sự hận không thể tát chết bản thân của lúc đó, nếu hắn bằng lòng cưới ta, muốn ta làm gì cũng được!"
"Thần kinh!" Yên Linh lắc đầu, Tuyên Lam đã hết cứu được nữa.
Kết quả Yên Linh vừa quay đầu, thấy khuôn mặt tinh xảo đến không có tỳ vết của tên kia, lại có cảm giác tim đập thình thịch.
Nói cách khác, người ôm mình ở trên thi đấu Trục Nhật, còn có người hôn mình ở dưới Thiên Trì… Là hắn? Vì sao đột nhiên có cảm giác kiếm lời chứ…
"Ách… Độc Cuồng huynh đệ, hắc hắc, ngươi yên tâm, chắc chắn sẽ không thiếu quyển trục rút ra hiện thực của ngươi, chỉ là làm phiền ngươi cho ta thời gian hai ngày, trên tay ta có hơn ba vạn, còn phải gom góp một chút…" Tuyên Chấn tỏ vẻ xấu hổ.
"Ngươi xem ngươi cũng đột nhiên tăng giá, điều này cũng không tính là ta không giữ lời hứa đúng không. Ta thật sự chỉ chuẩn bị ba vạn."
Lục Thần cau mày, lời nói của Tuyên Chấn cũng hợp tình hợp lý, đúng là mình đột nhiên tăng giá.
Hắn không chống chế, chờ thêm một ngày thì chờ thêm một ngày đi.
"Vậy đưa số ở trên tay ngươi cho ta trước, ngày mai lại đưa cho ta phần còn lại." Lục Thần cũng có lòng đề phòng người khác, trước tiên lấy chỗ ở trên tay Tuyên Chấn rồi lại nói.
3 vạn 5 quyển trục rút ra hiện thực vào tay, trong lòng Lục Thần kiên định hơn nhiều.
Ngay lúc Lục Thần chuẩn bị rời đi, Tuyên Lam lấy hết dũng khí gọi Lục Thần, "Này! Cái kia, Vô Danh!"
Lục Thần vô cùng ngạc nhiên quay đầu, "Ngươi có quyển trục rút ra hiện thực? Ngươi muốn bù đủ số cho cha ngươi?"
"Không phải, ngươi, ngươi thắng buổi luận võ kén rể của ta…" Tuyên Lam điên cuồng ám chỉ.
Lục Thần chớp mắt, một lúc lâu sau không hiểu có ý gì chỉ, "Ồ."
Nói xong, Lục Thần quay người lại, trực tiếp dùng Hư Không Cửu Bộ chạy xa.
Tuyên Lam nhìn bóng dáng màu đỏ đã đi xa, suýt nữa tan nát cõi lòng.
Tuyên Chấn ôm vai con gái, "Nha đầu ngốc, tên kia là một tên đầu gỗ!"
"Nhưng…" Tuyên Lam đau khổ nói, "Ta chưa từng thấy người đặc biệt như vậy."
"Đừng nhưng, lòng dạ của hắn không đặt ở trên người ngươi. Ngươi đó, sớm chặt đứt suy nghĩ với hắn đi, hoặc là hắn sẽ đi rất xa, hoặc là vẫn lạc, nếu không phải cha giữ hắn ở lại thêm một ngày, ta sợ vừa nãy hắn đã rời khỏi Ngô Bang thành."
Bặc Phàm cũng đi tới, cười nói với Tuyên Lam, "Lam Lam, có một việc ngươi có thể khiến ngươi cảm thấy vui mừng hơn."
"Bặc Phàm tiền bối, ngài đang nói cái gì?"
"Với bề ngoài, tính cách và thực lực của tên kia, có lẽ có rất nhiều người có suy nghĩ với hắn, có lẽ các nàng cũng không thể đi vào lòng hắn."
Tuyên Lam suy nghĩ một chút, khỏi phải nói, Bặc Phàm tiền bối vừa nói như vậy, trong lòng cũng thoải mái hơn chút.
Ta không lấy được, người khác cũng không chiếm được, vậy vẫn có thể chấp nhận được.
...
Diệp Long và Ảnh cũng không chết, Lục Thần vẫn nương tay, dù sao không phải có thù hận sâu đậm gì, không cần thiết phải giết chết.
Hai người đều tiếp nhận trị liệu ở phủ thành chủ.
Bốn thầy trò Bặc Phàm cũng ở lại phủ thành chủ, đi thăm hai người kia, ăn xong cơm tối, Bặc Phàm để Lạc Trần nói lại tâm đắc trong trận chiến với Duy Ngã Độc Cuồng vào ngày hôm nay.