Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
"Nếu ta ở trạng thái mạnh nhất, đương nhiên sẽ không tìm tiểu tử vô tội này làm đệm lưng, nhưng…Nhưng lão nô lớn tuổi."
“Thái Thúc!” Tuyết Nhi không đành lòng nhìn Thái Thúc, dọc đường nếu không có Thái Thúc thì không biết nàng đã chết biết bao nhiêu lần.
Từ nhỏ đến lớn, Thái Thúc đã cứu nàng không biết bao nhiêu lần. Thái Thúc tự xưng là lão nô, nhưng trong lòng Tuyết Nhi, gia gia ruột cũng không bằng Thái Thúc, sao nàng nhẫn tâm để Thái Thúc tự trách.
“Thái Thúc, Tuyết Nhi nghe ngươi sắp xếp!”
Thái Thúc quay đầu nhìn về phía Lục Thần, tên kia đang ngẩn người nhìn về phía Tuyết Sơn, cảm giác người này cũng không thông mình... Thở dài một hơi, xem ra hắn chỉ có thể làm bia đỡ đạn.
Sau khi thương lượng xong, hai người trở lại bên cạnh Lục Thần: “Tốt, chúng ta đi thôi.”
Lục Thần cũng không biết, bản thân đã được định nghĩa là bia đỡ đạn, trong lòng vô cùng chờ mong thất tướng Ma Thú, đi theo phía sau hai người.
Lại đi vài dặm, từ đằng xa nhìn tới phía trước, một tòa sơn mạch mênh mông vô bờ ngăn ở trước mặt ba người, mà lúc này nhiệt độ không khí đã xuống dưới âm độ C, mặt đất đông cứng, phóng tầm mắt nhìn tới, cách đó không xa đã xuất hiện tuyết đọng, nơi xa hơn chút nữa đã bắt đầu bị tuyết trắng bao trùm.
“Đây chính là Tuyết Sơn?”
“Ừ, vượt qua ngọn núi này, nhiệm vụ của ngươi sẽ kết thúc.” Thái Thúc nói: “Tiến vào Tuyết Sơn chính là địa bàn của Bát Vĩ, ngoại trừ Bát Vĩ, ở đây còn có không ít ma thú. Ở đây không thể sử dụng tọa kỵ trên không, chúng ta đi nhanh một chút.”
Lục Thần gật gật đầu: “Được, đi thôi.”
Theo ba người tiến vào Tuyết Sơn, tuyết đọng trên đất cũng càng ngày càng dày, trong tuyết trắng xóa chỉ lưu lại dấu chân của đoàn người.
Gió lạnh gầm thét và tuyết rơi quất trên mặt thật đau, trên mặt, trên tóc Lục Thần đều kết một tầng sương.
“Mẹ nó, đường này thật đúng là khó đi.” Lục Thần không khỏi cảm thán.
Cũng không biết có phải ba người may mắn hay không, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, bọn họ cũng không gặp phải ma thú gì.
Đi nửa ngày đường, ba người nghỉ ngơi dưới một tảng đá kiên cố.
Thái Thúc mang theo không ít củi khô, dọn dẹp một chỗ đốt lửa, cuối cùng đống lửa cũng mang đến một tia ấm áp.
Nữ hài và Thái Thúc ngồi cùng một chỗ, ăn lương khô bọn họ mang theo, Lục Thần thì hết sức chuyên tâm nướng cá thịt.
Kỹ năng nấu nướng và câu cá của Lục Thần cũng đã tăng lên khá cao, hiện tại tay nghề của hắn đã không thua gì tiểu tử Truy Vân kia.
“Này, ăn chút cá nướng không?” Lục Thần gọi.
“Không.” Thái Thúc cự tuyệt.
Lục Thần lắc đầu, lòng đề phòng của hai người này vô cùng nặng, không biết cuối cùng bọn họ có thân phận gì.
Ăn xong cơm tối, Lục Thần nói với hai người: “Vậy các ngươi nghỉ ngơi đi, ta trực đêm.”
Lần này hai người lại không nói gì thêm, Thái Thúc nhắm mắt dưỡng thần, nữ hài kia chắc là ngủ thật.
Lục Thần đứng trên đỉnh tảng đá, ngắm nhìn biển tuyết trong đêm.
“Bát Vĩ à Bát Vĩ, cuối cùng lúc nào ngươi mới xuất hiện!” Lục Thần lắc đầu.
Đúng lúc này, trong đống tuyết xung quanh lấp lóe mấy cặp “dạ minh châu” màu xanh biếc đang từng bước tiến về bên này.
Lục Thần hơi híp mắt lại, hiển nhiên cũng không phải là dạ minh châu gì, xung quanh bọn chúng tản ra linh khí mạnh mẽ.
Lục Thần đứng lên, hơi híp mắt lại, Ma Thú trong truyền thuyết sao? Hay phải gọi là “long chủng”? Tóm lại, tới Ngũ Trọng Thiên lâu như vậy, ngoại trừ con Tiểu Kim Lý kia, đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải sinh vật này.
Vậy thì đi xử lý bọn chúng!
“Hắc Dạ Thuấn Ảnh!” Một cái chớp mắt, Lục Thần đã biến mất tại chỗ!
Lục Thần còn chưa thấy rõ dáng vẻ đối phương ra sao, hắn muốn dẫn chúng nó rời khỏi khu vực gần chỗ cắm trại.
Quả nhiên những Ma Thú kia đuổi theo không bỏ, không bao lâu đã đuổi tới nơi xa.
Nhờ ánh trăng, cuối cùng Lục Thần cũng thấy được những Ma Thú này.
Nhìn ngoại hình, đầu giống như tuyết lang, thân thể lại tráng kiện giống hổ, tổng cộng tám con, con nào cũng cao bảy tám mét, cơ bắp cả người nổi bật hơn những dã quái Lục Thần gặp phải trước đây, thậm chí đến mức độ không quá cân đối.
"Có điểm giống thần thú Bệ Ngạn, chỉ là cơ bắp cũng quá phát triển!" Lục Thần khẽ nhíu mày.
Nếu long chủng Ma Thú đều như vậy, vậy có thể tưởng tượng được những dân thường kia săn giết loại sinh vật đáng sợ này là chuyện nguy hiểm cỡ nào! Dù là Ma Thú ở Thánh Sơn cũng có khả năng yếu hơn chúng rất nhiều, nhưng đều là sự tồn tại khủng bố với người thường.
Chẳng trách hơn một trăm người Long Liệp Thôn đi săn, mất mấy chục người mà cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.
Tám con Bệ Ngạn đã vây quanh Lục Thần, mở ra cái miệng to như chậu máu, tham lam nhìn chằm chằm con mồi.
Lục Thần hít sâu một hơi, hiện tại chắc hắn sẽ không dùng Hồn Thể Hợp Nhất, cũng có nghĩa là hắn phải dùng bản thể để chiến đấu với những tên này.
“Chiến Thần phụ thể! Ác Ma biến thân! Thần Ma Cộng Sinh!” Lục Thần lập tức biến thân, lúc này, tạo hình bạch tạng này của hắn lại hơi phù hợp với Tuyết Sơn.
Đồng thời Lục Thần rút ra Thần Ma Vô Cực Kiếm, trong mắt đã hiện sát cơ: "Để ta xem thử cuối cùng các ngươi có điểm gì đặc biệt!"
Thánh Liên Kiếm Tâm thì không thể dùng, dù sao phải hơn mười ngày mới hồi phục một lần, lần trước Lục Thần dùng một lần, hiện tại còn chưa hồi phục, trên tay hắn chỉ còn hai cơ hội sử dụng.
“Quỷ Ảnh Trọng Trọng. Hàng Lâm!” Chỉ trong nháy mắt, Lục Thần giáng lâm đến trước mặt một con Bệ Ngạn: “Tam Thiên Thuấn Thân Trảm!”
Lưu lại một huyễn tượng, bản thể của Lục Thần đã nhanh như thiểm điện, phát động mười một lần công kích với con Bệ Ngạn này!
E rằng Bệ Ngạn cũng không ngờ công kích bản thể của nhân loại này lại mạnh như vậy, lập tức, trên người Bệ Ngạn xuất hiện từng vết thương sâu đủ thấy xương, lập tức bị miểu sát!
"Rống!" Những Bệ Ngạn khác giận không kiềm được, đồng thời nhào về phía Lục Thần.
"Tốc độ lại rất nhanh, đáng tiếc so thân pháp thì các ngươi không phải là đối thủ của ta. Thất Tinh Truy Nguyệt!" Lục Thần nhẹ nhàng né tránh!
“Mãnh Hổ Xuống Núi! Linh Năng Không Gian Pháo! Hỏa Lực Áp Chế!” Quay người 50 pháo, sáu con Bệ Ngạn trúng chiêu trực tiếp bị miểu sát.