Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Càng đến chỗ cao, gió tuyết càng lớn, nhất là buổi tối, cuồng phong mang tới lực cản khiến người ta nửa bước khó đi, gió tuyết khiến người ta không mở mắt nổi.
Dấu chân lại biến mất, Lục Thần chỉ có thể dựa vào Đại Hoàng. Thể chất của Đại Hoàng cũng không xuất sắc, Lục Thần dứt khoát ôm lấy Đại Hoàng, mở Quan Thiên Mục ra để tiếp tục gấp gáp lên đường.
Cúi đầu nhìn thoáng qua Đại Hoàng, đầu chó suýt chút nữa đóng băng... Lục Thần quấn nó lại trong quần áo, chỉ lộ ra hai con mắt.
"Đại Hoàng, nếu ngươi không chịu được thì hãy nói cho ta biết."
"Gâu gâu gâu!"
Tình hình của Đại Hoàng cũng khá ổn định.
Bên trong cuồng phong bạo tuyết, chỉ thấy một bóng người mơ hồ gian nan đi ngược chiều trong gió tuyết.
"Vì hai vạn quyển trục rút ra hiện thực, ta đúng là liều mạng mà."
Sáng sớm, bầu trời hơi sáng lên, gió tuyết cũng nhỏ đi rất nhiều, cuối cùng Lục Thần cũng thở phào một hơi.
Nhưng đúng lúc này, cách đó hơn ngàn mét đột nhiên xảy ra tuyết lở! Một lượng lớn tuyết đọng trên đỉnh núi đổ xuống.
Vào giờ khắc này, đối mặt với tuyết lở như dời non lấp bể, Lục Thần vô cùng phẫn nộ: "Mẹ nó! Không ngăn được!"
Lục Thần vội vàng nhìn sang một bên, cách đó không xa có một tảng đá bị lớp tuyết bao trùm, bên dưới có một khe hở, hắn cũng không kịp nghĩ, Tam Trọng Môn một cái trực tiếp chạy qua.
"Đột nhiên xảy ra tuyết lở... Lẽ nào bên kia đã khai chiến?" Lục Thần hơi lo lắng, nhưng lúc này hắn cũng không ra được, chỉ có thể chờ tuyết lở kết thúc.
Rầm rầm rầm rầm, tuyết lở kéo dài mấy phút đồng hồ, Lục Thần trực tiếp bị lớp tuyết vùi lấp, cũng may không gian dưới tảng đá cũng đủ lớn, dù sao cũng không có nguy hiểm đến tánh mạng.
Tuyết lở kết thúc, Lục Thần bò ra ngoài từ đống tuyết. Cẩn thận lắng nghe, đúng là không biết nơi nào ở đằng xa bùng nổ ra từng tiếng nổ vang.
"Thật sự đánh nhau!" Lục Thần vội vàng mở ra thân pháp, chạy về nơi phát ra âm thanh.
…
Lúc này khóe miệng Thái thúc đã rướm máu, trước ngực có một vết cào sâu đủ thấy xương, tạm thời bị pháp thuật hệ Băng ngăn chảy máu.
Mà đối diện hắn ta là một con cự thú đang ngồi ngay ngắn.
Một con Tuyết Hồ cực lớn cao chừng sáu mươi, bảy mươi mét, sau người có tám cái đuôi trắng như tuyết không ngừng lay động, tư thế ngồi của Tuyết Hồ tao nhã, khí định thần nhàn, thần thánh mà tao nhã!
Đôi mắt màu đỏ của Tuyết Hồ thản nhiên nhìn hai người trước mắt.
"Địa Tu sao? Thảo nào có thể khiến ta mở ra ngũ chuyển, thực lực của ngươi không tệ, nếu chạy trốn một mình thì ta còn phải tốn chút sức lực để đánh chết ngươi, nhưng ngươi lại đang mang theo một tên vướng víu, kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể cùng nhau chết ở chỗ này!" Tuyết Hồ lại mở miệng nói tiếng người.
Thái thúc thở hổn hển, cầm kiếm trong tay liều chết che ở trước mặt Tuyết Nhi.
"Bát Vĩ, sao ngươi, ngươi không thể bỏ qua cho chúng ta!"
"Bỏ qua cho các ngươi sao? Cũng không phải là không thể, chỉ cần để nữ hài kia lại, ta có giết bộ xương già này của ngươi hay không cũng không có gì khác nhau."
"Không thể!" Thái thúc chợt quát một tiếng: "Trừ khi ta chết!"
"Vì lẽ đó, ngươi không thể đồng ý yêu cầu của ta, vậy ngươi cần gì phải đề cập tới yêu cầu quá đáng như thế với ta chứ?"
"Đừng tưởng ta không nhìn ra được, trên người nữ nhân kia có đồ vật ta thích! Các ngươi cũng không phải đi Tuyết Sơn thành, các ngươi đang đi Tuyết Sơn thành viễn cổ!"
"Muốn làm Băng Thần trọng sinh sao?! Không được, các ngươi không thể nào làm được!"
"Nếu ta đã kích hoạt hình thái ngũ chuyển, vậy trò chơi đến đây cũng kết thúc!"
“Thiên Hồ Mị Ảnh. Thực Tâm!”
Thiên Hồ Mị Ảnh chợt nghe có vẻ là kỹ năng di chuyển vị trí, nhưng trên thực tế lại là một kỹ năng công kích mạnh mẽ.
Bản tôn Bát Vĩ Tuyết Hồ vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ đó, nhưng thân thể của nó hóa thành từng hư ảnh, phóng như điên về phía Thái thúc.
Tốc độ hư ảnh cực nhanh, mỗi một hư ảnh va chạm đều tạo thành công kích linh lực kinh khủng!
Đối mặt với sát chiêu của Bát Vĩ, Thái thúc vô cùng giận dữ: "Tuyết Nhi, chạy nhanh!"
"Cường Hóa Vũ Thần Hỏa Liêm Thuẫn Trận!" Thái thúc cầm Câu Liêm Thương trong tay, nhanh chóng quơ múa ở trước mặt, thân Câu Liêm Thương bốc lên liệt hỏa, tạo thành một lá chắn bằng lửa.
Đồng thời Thái thúc ném ra một lá bùa, lá bùa bị hoả diễm châm lửa, lập tức cường hóa uy lực của Hỏa Liêm Thuẫn Trận.
Xem ra Thái thúc này ít nhất là song tu hai đại chức nghiệp Trận Phù sư và Đấu Sĩ!
Từng vòng lửa bắn ra, va chạm mãnh liệt với Thiên Hồ Mị Ảnh.
Rầm rầm rầm rầm... Tiếng nổ đinh tai nhức óc liên tiếp vang lên, mỗi một vòng lửa va chạm với Thiên Hồ Mị Ảnh đều tạo ra một vòng khí khuếch tán ra ngoài.
Chấn động kịch liệt lại dẫn dắt đợt tuyết lở thứ hai trên đỉnh Tuyết Sơn!
Lúc này, chiêu thức của Thái thúc và Bát Vĩ còn đang không ngừng va chạm! Từng vòng lửa và từng huyễn tượng Tuyết Hồ nhiều lần đụng vào nhau.
Nhìn từ chiêu thức có vẻ hai bên đánh ngang tay!
Nhưng quan trọng là trạng thái thi triển của hai bên.
Bát Vĩ khí định thần nhàn, ngồi ngay ngắn ở đó vững như Thái Sơn, còn Thái thúc vô cùng giận dữ, khuôn mặt lộ ra vẻ đau khổ.
"Thái thúc, thương thế của ngươi!" Tuyết Nhi đau lòng hét lên.
"Đừng để ý đến ta, đi nhanh, ta còn có thể ngăn chặn nó một lúc!"
"Thái thúc!"
"Đi nhanh! Nếu không ta sẽ phải chết vô ích!" Thái thúc cắn chặt hàm răng, vẫn còn đang liều mạng chống đỡ.
Tình cảm của Tuyết Nhi với Thái thúc còn thân thiết hơn gia gia ruột, mà hiện tại phải trơ mắt nhìn Thái thúc chết ở trước mặt mình, sự đau đớn này khiến người ta khó lòng chịu được.
"Muốn đi sao? Ngươi cảm thấy nàng đi được chứ?" Tuyết Hồ bỗng thản nhiên mở miệng: "Nếu ngươi ở trạng thái mạnh nhất có thể còn có thể ép ra trạng thái lục chuyển của ta, nhưng nhìn dáng vẻ của ngươi, rõ ràng đã cưỡng ép chống đỡ."
"Hiện tại ta chỉ là trạng thái ngũ chuyển mà ngươi đã chật vật như vậy, nơi đây còn chưa tới đỉnh Tuyết Sơn, ngươi cho rằng nàng có thể chạy thoát sao?"
Thái thúc miễn cưỡng chặn Thiên Hồ Mị Ảnh, dùng Câu Liêm Thương chống đất, thở hổn hển.