Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Vết thương cũ tái phát, tình huống còn tệ hơn bản thân tưởng tượng, thể lực của hắn ta đang nhanh chóng giảm xuống, đồng thời linh lực tiêu hao cũng nhiều gấp đôi so với trước đây.
Nếu có thể nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian ở Trấn Nam thành, dù chỉ là chờ thương thế của mình chuyển biến tốt hơn một ít, ít nhất hắn ta có thể dẫn Tuyết Nhi chạy trốn lần nữa!
Nhưng thời gian không đợi người, bọn họ đã sắp đến những giờ phút cuối cùng rồi…
Cường Hóa Vũ Thần Hỏa Liêm Thuẫn Trận lại là một kỹ năng duy trì liên tục tiêu hao lớn, lúc trước hắn ta đã đánh chết Bát Vĩ bốn lần, tiêu hao rất nhiều, hiện tại đối mặt với Bát Vĩ ngũ chuyển càng mạnh mẽ hơn, thật sự đã lực bất tòng tâm.
Bát Vĩ nói không sai, nếu không giết nó, Tuyết Nhi không thể nào chạy trốn từ trong tay nó.
Hít sâu một hơi, Thái thúc đứng thẳng người, ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng bình tĩnh.
"Tuyết Nhi, Thái thúc không thể nào nhìn ngươi gả chồng sinh con."
"Thái thúc, ngươi, ngươi muốn làm gì!"
Thái thúc nhìn chằm chằm vào Bát Vĩ: "Bát Vĩ cao nhất có thể đến bát chuyển, dù ta ở trạng thái toàn thịnh cũng không thể thắng nó, nhưng ta còn có thể chặn nó một hồi."
"Tuyết Nhi, ta biết ngươi nhẹ dạ, nhưng ngươi phải hiểu được, sứ mệnh trên người ngươi liên quan đến sự sống chết của nhiều người hơn... Ta cũng không nỡ bỏ ngươi, thế nhưng, Cửu Thiên vốn tàn khốc."
"Lần này nghe lời Thái thúc, lập tức đi ngay! Có thể trốn ra ngoài hay không phải xem ý trời!"
Bát Vĩ thản nhiên nhìn Thái thúc: "Đúng là ngu xuẩn mất khôn, ta nói nàng không thể nào chạy thoát, ngươi lấy cái gì để ngăn ta?"
Thái thúc hơi híp mắt lại, dùng sức chùi đi vết máu ở khóe miệng, khóe miệng hơi nhếch lên, Thái thúc mỉm cười tàn nhẫn: "Lấy cái gì ngăn? Lấy mạng ngăn!"
"Võ Thần. Nghịch Huyết Đồng Quy!"
"Tuyết Nhi, chạy nhanh, đừng để ta chết vô ích!" Thái thúc gầm lên một tiếng, thân ảnh đã hóa thành một luồng kiếm quang, bắn nhanh về phía Bát Vĩ.
Quanh thân Thái thúc bộc phát ra một luồng ánh sáng màu máu, đôi mắt bốc lên ánh sáng đỏ, giống như hoàn toàn biến thành một người khác.
Mà tốc độ của hắn ta đã đạt đến mức mắt thường không thể phân biệt, thoáng cái đã giết tới trước mặt Bát Vĩ!
Cuối cùng Bát Vĩ hơi động dung: "Đây, đây là kỹ năng gì, sao biên độ tăng lên lại lớn như vậy!"
Tuyết Nhi nhìn thấy bóng lưng Thái thúc, nước mắt đầm đìa.
Nghịch Huyết Đồng Quy có thể hoàn toàn bùng nổ tiềm lực của một người, các loại thuộc tính, năng lực chiến đấu, thậm chí sát thương của kỹ năng, tất cả hệ số tăng lên trên diện rộng!
Nhưng kỹ năng nghịch thiên như vậy cũng có hiệu quả phản phệ kinh khủng, nghịch huyết đảo lưu, mỗi giây mỗi phút Thái thúc đều phải gánh chịu đau đớn thân thể cực lớn, thời gian kéo dài thêm một giây thì sau khi kỹ năng kết thúc, khả năng sống sót của Thái thúc càng ít đi một phần!
Đúng như tên của kỹ năng này, Đồng Quy… Vu Tận!!
"Thái thúc..." Tuyết Nhi cố nén khóc, nàng biết đây đã là thủ đoạn cuối cùng của Thái thúc, nếu nàng còn không chạy, vậy Thái thúc thật sự chết vô ích rồi.
Những ký ức cứ hiện lên trước mắt.
Từ nhỏ đến lớn, đều là Thái thúc chăm lo cho mình, mà từ khi nàng bắt đầu lưu vong, Thái thúc không biết vào sinh ra tử vì nàng bao nhiêu lần, nàng đã xem Thái thúc là người còn thân hơn cha mẹ của mình.
Nếu không phải vì bảo vệ mình, với tư chất của Thái thúc cũng sẽ không dừng bước ở Địa Tu!
Nhưng bất kể thời gian ở bên ngoài có bao nhiêu gian khổ, có Thái thúc ở bên cạnh chính là ấm áp nhất, an toàn nhất.
Nhưng lúc này cuối cùng Thái thúc cũng phải rời đi.
Điều duy nhất mà nàng có thể làm là không để Thái thúc chết vô ích!
Nghĩ tới đây, Tuyết Nhi tức giận xoay người, một đường lao nhanh.
Nước mắt rơi xuống, lập tức hóa thành hoa tuyết...
...
"CMN, lại tuyết lở!" Lục Thần đang chạy tới hướng này, trên đường lại gặp phải tuyết lở.
Nhưng trải qua lần tuyết lở đầu tiên, hình như tình cảnh lần này tốt hơn lần trước nhiều, Lục Thần một đường chạy nhanh, dù gì cũng vọt ra khỏi phạm vi tuyết lở.
Lục Thần đang chạy thục mạng, đột nhiên thấy phía trước có một bóng người đang di chuyển về phía đỉnh núi.
"Hả? Là nữ hài kia?" Lục Thần vội vàng liên tục triển khai di chuyển vị trí, nhanh chóng đuổi kịp Tuyết Nhi.
Lúc này trong đầu Tuyết Nhi chỉ có một ý nghĩ, không thể để Thái thúc chết vô ích, chỉ có chạy, liều mạng chạy! Đến mức Lục Thần tới gần nàng mà nàng cũng không phát hiện.
Lục Thần dùng một cái Tam Trọng Môn, đi tới sau lưng Tuyết Nhi, một phát bắt được cánh tay của nàng.
Lúc này Tuyết Nhi mới sợ hãi, theo bản năng đánh một chưởng qua.
"Này, ngươi điên rồi sao? Là ta!" Lục Thần vội vàng tránh ra.
Lại nhìn Tuyết Nhi, trên lông mi đọng lại nước mắt, trạng thái tinh thần vô cùng tệ.
"Là ngươi sao?" Nếu bình thường, chắc chắn Tuyết Nhi sẽ hỏi sao Lục Thần lại tới, nhưng hiện tại nàng vô cùng đau buồn, không muốn quan tâm gì nữa, cũng không hỏi nhiều, xoay người muốn đi.
"Này, chờ đã! Thái thúc đâu?"
Thái thúc? Bước chân Tuyết Nhi đột nhiên dừng lại.
"Ta nói hai người các ngươi cũng thật là, vì sao bỏ lại ta? Ngươi biết ta đuổi theo các ngươi khổ cực biết bao!" Lục Thần giận dữ đầy mình, nếu không phải thấy Tuyết Nhi thất hồn lạc phách, có lẽ phải tranh luận với nàng một chút.
"Có phải Thái thúc đang ngăn cản Bát Vĩ hay không?" Lục Thần cũng đoán được tình hình đại khái.
Tuyết Nhi khóc gật đầu.
Lục Thần hơi híp mắt lại.
Rất tốt, cuối cùng Bát Vĩ cũng xuất hiện!
"Mang ta đi!"
"Hả?" Tuyết Nhi ngây ngẩn cả người, người này muốn làm gì? Nàng chưa từng gặp được người nào làm bia đỡ đạn có trách nhiệm như thế!
"Hả cái gì mà hả, nhanh!" Lục Thần thúc giục.
Hiện tại Tuyết Nhi hoàn toàn rơi vào trạng thái mất hoang mang lo sợ, bị Lục Thần thúc giục như thế, chẳng biết quỷ thần xui khiến thế nào nàng lại dẫn Lục Thần trở về.
Trong lòng nàng vẫn ôm một tia hy vọng, nhưng nàng bằng lòng muốn thử bất kỳ một tia hy vọng gì, cho dù là một cái bia đỡ đạn đầu óc này không quá bình thường.
Hai người vội vã chạy về.
Lúc này, Thái thúc đang tử chiến với Bát Vĩ Tuyết Hồ ngũ chuyển!
"Đúng là lối đánh liều mạng!" Bát Vĩ né tránh một kích của Thái thúc, xuất hiện ở bên cạnh, trên người Thái thúc đã bị trọng thương.