Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Chỗ tốt nhất dựa vào vách đá, Thái thúc đỡ Tuyết Nhi lên, “Tuyết Nhi, đứng dậy ăn chút gì đó đi.”
Buổi sáng Tuyết Nhi mới tỉnh lại, vết thương trên ngực đã được Lục Y Y khâu lại, thoạt nhìn các dấu hiệu sống đều bình thường.
Chỉ là Tuyết Nhi đang nhìn chằm chằm vào Lục Thần, ánh mắt phức tạp không nói nên lời.
Oán hận, trách cứ? Hay là... Cảm kích? Chính nàng cũng nói không rõ.
Lục Y Y và Tiểu Mao Đoàn, Đại Hoàng cũng đã trở lại, nàng mang về một ít thảo dược, rửa sạch một chút, cho vào canh cá, canh cá rất nhanh ra lò.
Lục Thần tự mình múc thêm một chén nữa cho Thái thúc.
Thái thúc đưa tay lấy, nhưng đột nhiên Tuyết Nhi yếu ớt đưa tay giữ cổ tay Lục Thần lại.
Lục Thần kinh ngạc nhìn Tuyết Nhi, đây là muốn nổi đóa sao? Có lẽ sẽ bị mắng một trận.
Người ta sống 18 năm chỉ vì hoàn thành sứ mạng của mình, kết quả bị hắn quấy nhiễu...
“Ngươi muốn đánh cũng chờ bình phục lại đánh.” Lục Thần cười hắc hắc.
“Cái tên nhà ngươi, tại sao lại tự tiện quyết định! Ngươi biết ngươi đã làm gì không! Ngươi! Khụ khụ khụ...”
Lục Thần nhìn Tuyết Nhi không nhịn được hơi đau lòng, nhưng cũng không biết phải làm thế nào để an ủi nàng.
Đột nhiên, Tuyết Nhi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lục Thần, thấy cả người Lục Thần toàn thân run rẩy.
“Ngươi nói đi, ta không thể hoàn thành thủ hộ, ngươi tiếp nhận sao?! Ngươi, ngươi có hối hận không?”
Rốt cuộc Lục Thần thở dài một hơi, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Sẽ không!”
“Đương nhiên, nếu các ngươi tình nguyện thêm một chút quyển trục rút ra hiện thực, vậy ta cũng không có ý kiến.”
Xem ra, không chỉ phải khởi động lại Ngũ Trọng Thiên, còn gặp phải một nguy cơ to lớn!
Từ truyền thuyết thất Thần viễn cổ, không khó để nhận ra, chuyện này có liên quan với đại quân Ma Thú, mà hiện tại nhiệm vụ《 Khởi động lại Ngũ Trọng Thiên》 của Lục Thần cũng có liên quan với Ma Thú.
Có khả năng rất lớn bọn họ phải đối mặt với cùng một kẻ địch!
Bất kể nói thế nào, ngược lại Lục Thần đã làm hỏng việc lớn của Tuyết Nhi, lần này hắn chắc chắn phải chịu trách nhiệm tới cùng.
Đến đêm, Tiểu Mao Đoàn chịu trách nhiệm che gió, Tuyết Nhi và Thái thúc đều ngủ, Lục Thần còn đang tăng đẳng cấp câu cá lên.
“Nếu lại câu được một vật như Thanh Thủy Châu thì tốt.”
Đúng vào lúc này, hắn phát hiện sau lưng có người đi tới.
Tuyết Nhi quấn trong cái chăn, chậm rãi đi tới, lẳng lặng ngồi bên cạnh Lục Thần, “Có thể câu một ít cá khác không? Lần nào cũng là cá đối vảy bạc...” Tuyết Nhi nói nhỏ, không biết là vì thân thể suy yếu, hay là sợ dọa cá chạy mất.
“Hình như ở đây chỉ có loại cá này.” Lục Thần bất đắc dĩ lắc đầu, “Ngươi ra đây làm gì, vết thương của ngươi còn chưa khôi phục.”
“À, lúc ban ngày, ta quên nói cho ngươi một chuyện.”
“Hả?” Lục Thần hiếu kỳ nhìn về phía Tuyết Nhi.
Đôi mắt Tuyết Nhi trong suốt, nhìn chăm chú vào nam nhân này, đôi mắt này khiến người ta có hơi ngẩn ngơ, không phân biệt là hồ nước đêm khuya hay là đôi mắt của nàng đẹp hơn.
Cuối cùng, nàng nhẹ nhàng nói, “Cám ơn ngươi.”
Lục Thần sửng sốt một chút, sau đó ngượng ngùng gãi đầu, “Không có việc gì.”
“Nếu ngươi thật sự có thể giải quyết nguy cơ lần này, ta cũng sẽ đồng ý với ngươi, chắc chắn sẽ tiếp tục sống thật tốt.”
Lục Thần gật đầu, “Đúng rồi, sống tiếp thật tốt!”
“À đúng, ngươi biết thân phận Băng Thần không? Hắn tên là Sương Vô Cực, ngươi biết Sương tộc chứ?” Lục Thần đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.
“Ta không quá rõ, ta chỉ thức tỉnh một phần trí nhớ, biết sứ mệnh của mình, cũng không hiểu rõ về cuộc đời của Băng Thần.”
Lục Thần gật đầu như có điều suy nghĩ, hắn ta không phải là tổ tiên Sương tộc chứ... Lại nói, có vẻ như có khả năng này, vậy nếu mình cản trở tổ tiên Sương tộc phục sinh, sau này gặp được đám người Sương Lăng, Sương Vũ... Tốt hơn hết là đừng nói với các nàng.
“À, có phải ngươi muốn kiếm quyển trục rút ra hiện thực hay không?” Tuyết Nhi đột nhiên hỏi.
“Ừ, đương nhiên! Sao vậy, ngươi biết nơi nào có sao?” Lục Thần lập tức thấy hứng thú với chuyện này.
Tuyết Nhi nói, “Tại trên đường tới Tuyết Sơn thành viễn cổ, ta nghe nói hai tháng sau ở phía bắc Đông Nhạc quốc sẽ có dị bảo hiện thế.”
“Đến lúc đó cường giả các phương lần lượt kéo đến, một người thì hoàn toàn không thể nào cướp được bảo vật, thời điểm dị bảo hiện thế, sẽ có người tìm kiếm trợ thủ đắc lực, có vài thế lực lớn ra giá rất cao, ngươi có thể đi xem thử.”
Giống như có cá mắc câu, nhưng Lục Thần đã không để ý tới câu cá, vội vàng hỏi, “Dị bảo gì?”
“Bây giờ còn không biết, Thần Dụ Giả chỉ đưa ra một phương hướng đại khái, chứ đừng nói đến biết được cụ thể là bảo vật gì. Trên đường ta thấy có người đưa ra giá trên trời là 10 vạn quyển trục rút ra hiện thực! Giá tiền này không phải người bình thường có thể đưa ra được, tuy nhiên lấy thực lực của ngươi có lẽ có thể đi thử xem.”
“Tuy nhiên ngươi cũng cần cẩn thận, nếu ngươi vẫn khăng khăng không sử dụng Hồn Thể Hợp Nhất, ngươi phải cần cẩn thận một chút, khi đó chắc chắn có không ít cường giả siêu cấp xuất hiện, thậm chí không loại trừ có Ma Thú đoạt bảo!”
Lục Thần khẽ nhíu mày, nếu quả thật là bảo vật, chỉ sợ hắn sẽ không làm trợ thủ cho người khác!
Còn có hai tháng, thời gian vô cùng dư dả, không cần phải gấp gáp làm gì.
“Đây là 2 vạn quyển trục rút ra hiện thực.” Tuyết Nhi đặt một xấp quyển trục rút ra hiện thực trên tay Lục Thần, “Nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi nơi này.”
Lục Thần một tay nhận lấy quyển trục rút ra hiện thực, yên lặng để vào balo, “Ngày mai các ngươi đã đi rồi sao? Ngươi và Thái thúc đều bị thương, còn nữa, ngươi không định giám sát ta hoàn thành lời hứa hay sao?”
Tuyết Nhi mỉm cười, “Lần này ta nghĩ chúng ta sẽ không nhìn nhầm người nữa, nếu ngươi cũng không làm được, vậy ta nghĩ người khác cũng không thể nào.”
“Chúng ta không đi Tuyết Sơn thành, ta biết gần đây có một thôn trang, nơi đó có một số người chúng ta quen biết, chúng ta sẽ tạm dưỡng thương ở nơi đó, chờ sau khi khỏi hẳn lại tính toán sau.”
Lục Thần gật đầu.
“Còn có...” Tuyết Nhi lại lấy ra một lá bùa, “Đây là, là Truyền Âm Phù của ta...”