Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Thần trừng to mắt, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thái thúc, lo lắng hỏi, “Tuyết Nhi vốn sinh sống tại Ngũ Trọng Thiên Vực sao?”
Có lẽ chỉ có người bình thường mới có thể bị đối xử tàn nhẫn như vậy!
Thái thúc mặt đầy nước mắt, gật đầu, “Đúng, Tuyết Nhi là hài tử ra đời ở Ngũ Trọng Thiên. Cũng chính vì như thế, nàng không có lựa chọn nào khác, nàng nhất thiết phải bảo vệ đồng bào của mình!”
Không biết vì sao, khi thấy Băng Thần bảo vệ Ngũ Trọng Thiên trong truyền thuyết phục sinh như thế, Lục Thần lại cảm thấy chán ghét như vậy.
“Băng Thần... Cũng chỉ có như thế!” Lục Thần hung hăng nói.
Đột nhiên, Lục Thần rút ra Thần Ma Vô Cực Kiếm.
Nhìn thấy hành động của Lục Thần, Thái thúc lập tức khẩn trương, “Ngươi, ngươi làm gì!”
Lục Thần hơi híp mắt lại, “Ta đáp ứng với các ngươi là đưa các ngươi đến Tuyết Sơn thành an toàn, nhiệm vụ của ta còn chưa hoàn thành, các ngươi không thể chết!”
“Cái này...” Thái thúc lập tức không biết nên trả lời như thế nào, rõ ràng đây chỉ là mượn cớ.
Mà lúc này, Tuyết Nhi đang chịu đựng đau đớn khó có thể tưởng tượng được, lồng ngực của nàng hoàn toàn bị mở ra, đang có sức mạnh nào đó lôi trái tim của nàng ra ngoài!
“Thật sự là hết chịu nổi những cường giả này rồi, chết thì cũng đã chết, ngưng làm những ý đồ xấu này cho lão tử!”
Nói thế, Lục Thần khẽ quát một tiếng, “Cự Khuyết Hoành Tảo!”
Một đạo kiếm khí, trực tiếp bắn về phía cột sáng.
Oanh một tiếng, kiếm khí đánh vào trên cột sáng, vậy mà không chặt đứt cột sáng.
“Dừng tay!” Tuyết Nhi cố nén đau đớn, quay đầu nhìn Lục Thần cầu khẩn.
Lục Thần bá đạo nói, “Không! Ngươi không thể hoàn thành thủ hộ, ta sẽ giúp ngươi! Mà lần này thù lao chính là... Sống sót thật tốt cho ta!”
“Hồn Thể Hợp Nhất! Thần Ma Cộng Sinh! Tam Thế Luân Hồi!”
“Mãnh Hổ Xuống Núi! Thần Ma Liên Tâm · Thánh Liên Kiếm Tâm!”
Đây là một lần Thánh Liên Kiếm Tâm vừa mới khôi phục, ngay cả Bát Vĩ mà hắn cũng không sử dụng Hồn Thể Hợp Nhất, thế mà lúc này, Lục Thần lại sử dụng không chút do dự.
Dưới trạng thái Hồn Thể Hợp Nhất, lực công kích của Thánh Liên Kiếm Tâm chỉ có thể dùng từ kinh khủng để hình dung.
1080 đạo kiếm khí, tàn nhẫn đánh vào cột sáng trên đỉnh đầu Tuyết Nhi, từng đợt va chạm hung mãnh, không cách nào lường được sát thương, lần lượt đánh vào trên cột sáng.
Tại thời khắc này mặt đất nổ vang, bầu trời mây đen quay cuồng, sấm sét vang dội! Toàn bộ Tuyết Sơn thành viễn cổ lung lay sắp đổ!
“Ông trời ạ, cái này, đây chính là Hồn Thể Hợp Nhất của hắn sao? Rốt cuộc Chiến Hồn của hắn mạnh cỡ nào!”
“Không có khả năng! Hắn mới chỉ là Tu Sư ngũ tinh, vừa tới Ngũ Trọng Thiên không bao lâu, sao Tứ Trọng Thiên có thể bồi dưỡng được Chiến Hồn khủng bố như thế!” Thái thúc đã chấn kinh, toàn thân run rẩy.
Lấy hình thái này chiến đấu, Bát Vĩ bát chuyển hoàn toàn không đủ cho hắn đánh!
Dưới 1080 đạo kiếm khí, cột sáng cứ thế bị Lục Thần chém đứt!
“Tiểu Lục, cứu nàng!”
Một đạo lục ảnh vọt đến trước mặt Tuyết Nhi.
Mặc dù lồng ngực Tuyết Nhi bị mở ra, nhưng mà huyết dịch lại không phun ra, chắc còn có thể cứu!
“Lão đại, Tuyết Sơn thành sắp sập!” Lục Y Y ôm lấy Tuyết Nhi đã hôn mê, Lục Thần lại cõng Thái thúc lên, lao nhanh về phía lối ra.
Tại thời điểm sắp xông ra khỏi đại điện Băng Thần, Lục Thần đột nhiên nghe được một giọng nói.
“Duy Ngã Độc Cuồng, ngươi dám đoạt trái tim của Băng Thần ta! Đó là trái tim Băng Thần của ta!” Lục Thần quay đầu, tượng băng kia vẫn ngồi ngay ngắn trên ngai vàng hàn băng, một lượng lớn đá vụn nện xuống, cánh tay pho tượng đã bị đập nát.
Lục Thần hừ lạnh một tiếng, “Nàng xứng đáng sống sót hơn ngươi!”
Nói xong, lại một chiêu Cự Khuyết Hoành Tảo, một kiếm chém nát tượng băng.
“Tiểu Lục, nhanh!”
Hai người thật vất vả mới trốn ra khỏi Tuyết Sơn thành viễn cổ, núi băng sau lưng kia trực tiếp chìm xuống đất.
“Chạy nhanh, Tuyết Sơn cũng sắp sụp đổ!” Hiện tại Lục Thần còn ở trạng thái Hồn Thể Hợp Nhất, trực tiếp triệu hoán Cửu Dực.
“Lão đại, ở đây không thể phi hành.”
“Không còn kịp rồi, ta mở đường, ngươi dẫn bọn họ ra, nhanh!”
Trên Tuyết Sơn chỉ có luồng linh khí hỗn loạn, một mình Lục Thần phi hành phía trước Cửu Dực, lấy linh khí nhập vi hóa giải luồng khí hỗn loạn, dẫn theo Cửu Dực nhanh chóng chạy xuống dưới núi.
Lục Thần vừa ra khỏi Tuyết Sơn, quay đầu nhìn lại, toàn bộ Tuyết Sơn xuất hiện một vùng đứt gãy cực lớn, ngọn núi chìm vào trong vực sâu.
Trong vực sâu có thể thấy được một tòa thành thị bị bỏ hoang, đó chính là Tuyết Sơn thành viễn cổ.
Nhưng chẳng mấy chốc đã bị Tuyết Sơn hoàn toàn vùi lấp.
Trong khoảnh khắc, sơn mạch Tuyết Sơn vốn mang tính biểu tượng cho khoảng khu vực này đã biến thành một vùng phế tích, thấp hơn các sơn mạch xung quanh một mảng lớn.
“Tuyết Sơn thành viễn cổ... Sẽ triệt để không còn tồn tại nữa.” Lục Thần lắc đầu.
Tuyết Nhi đã hôn mê, nhưng mà Thái thúc còn tỉnh táo, lúc này cả người vô cùng mê mang.
Băng Thần không phục sinh, Tuyết Sơn thành viễn cổ không còn, nhiệm vụ của hắn ta... Thất bại sao?
Nhưng tại thời điểm Lục Thần vừa ra tay, hắn ta lại không có bất kỳ kháng cự nào, từ đáy lòng, thậm chí hắn ta hy vọng Lục Thần cứu Tuyết Nhi.
Thì ra mình cũng đã sớm đưa ra lựa chọn…
Tuyết Sơn sụp đổ, xung quanh có rất nhiều người đều đang chạy đến đây, Lục Thần thu Cửu Dực lại, dẫn theo mấy người lặng yên rời đi.
...
Hai ngày sau, tại một bờ hồ yên tĩnh, xung quanh núi băng vây quanh, một người ăn mặc đơn giản đang hầu hạ người trẻ tuổi ngồi thả câu ở trên một tảng băng nổi.
“Bắt được con cá lớn!”
Đáng tiếc lần này vẫn là một con cá đối vảy bạc thông thường.
“Tạm được, hương vị cũng không tệ lắm.” Lục Thần nhìn sọt cá một chút, chắc là đủ mấy người ăn.
Phía dưới một khối nham thạch ven hồ, dựng một doanh địa giản dị, tuyết trên đất được quét sạch sẽ, bên cạnh là một đống lửa.
Tiểu Mẫn đang nấu nước, chờ Lục Thần tới hầm canh cá.
“Lão đại, nhanh lên, ta sắp chết đói rồi!” Tiểu Mẫn thúc giục, trời lạnh nhanh đói.
“Biết rồi, biết rồi.” Lục Thần bước nhanh tới, nhanh chóng xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Không lâu sau, mùi canh cá thơm nức mũi bay tới, Tiểu Mẫn đã thèm muốn chạy nước dãi.