Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Cổng thành mở ra, sau khi tiến vào thành thị có thể thấy được một vài tượng băng, sau khi Lục Thần đến gần thì phát hiện những tượng băng này lại sinh động như thật.
“Đừng động vào bọn họ, bọn họ là cư dân trước đây của nơi này.” Thái thúc nằm ở sau lưng Lục Thần đột nhiên nói: “Để cho bọn họ ở lại nơi này đi.”
Lục Thần giật nảy mình, vội vàng rút tay về, “Thái thúc, ngươi đừng bất thình lình mở miệng có được hay không, quá đáng sợ.”
“Nhưng vì sao bọn họ lại bị đóng băng ở đây?” Lục Thần thấy lạ nên hỏi.
“Lúc Băng Thần vẫn lạc, bọn họ là người chôn theo.” Thái thúc nói.
Lục Thần sửng sốt một chút, Băng Thần vẫn lạc, kéo theo tất cả người của Tuyết Sơn thành chôn cùng?
Thật ra điều này cũng có thể lý giải được, rất nhiều người tu tiên ở Ngũ Trọng Thiên đều không xem phàm nhân là người, với thân phận địa vị của Băng Thần, kéo theo một ít người chôn cùng thì cũng không lạ.
Tuyết Nhi tiến vào Tuyết Sơn thành liền không mở miệng nữa, liên tục đi tới giữa thành thị.
Lục Thần vội vàng đuổi theo Tuyết Nhi.
Đi tới một quảng trường, ở đây có một pho tượng băng cực lớn đứng thẳng.
Tuyết Nhi dừng lại phía trước tượng băng.
Lục Thần nhìn theo ánh mắt Tuyết Nhi, cũng nhìn về phía tượng băng.
Tượng băng hơi sứt mẻ, một cánh tay đã gãy, dính vào lớp băng trên mặt đất, tuy nhiên vẫn có thể thấp thoáng thấy được nguyên mẫu của tượng băng là một nam tử trung niên khôi ngô anh tuấn.
“Là hắn sao?”
Tuyết Nhi gật đầu: “Là hắn.” Sau đó liền đi về phía một tòa cung điện.
Đường đi trong cung điện rắc rối phức tạp, mặc dù Tuyết Nhi không có bất kỳ người nào chỉ dẫn nhưng lại đi thẳng đến một gian đại điện trong đó.
Đại điện trống trải, nơi sâu nhất có đặt một tòa ngai vàng đóng băng, trên ngai vàng có một nam tử ngồi thẳng.
Vẻ ngoài của nam tử này và tượng băng ở quảng trường giống nhau như đúc, lúc này đôi mắt hắn khép hờ, dáng vẻ bình thản, trong tay cầm một thanh kiếm băng, ngồi ngay ngắn sừng sững ở trên ngai vàng hàn băng.
Tất nhiên người này chính là bản tôn Băng Thần.
Tuyết Nhi đứng trước mặt Băng Thần, hít sâu một hơi, quay đầu nói với Lục Thần: “Duy Ngã Độc Cuồng, có thể đồng ý với ta một chuyện không?”
“Chuyện gì?” Lục Thần biết, kế tiếp chính là thời điểm Tuyết Nhi để trái tim vật về với chủ cũ, hắn nghiêm mặt nói.
“Chăm sóc tốt cho Thái thúc cho đến khi hắn khỏi hẳn giúp ta...”
“Tuyết Nhi!” Thái thúc chật vật ngẩng đầu, đau lòng nhìn Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi lộ ra nụ cười vô cùng trong sáng giống như bông tuyết: “Thái thúc, những năm này cám ơn ngươi luôn chăm lo cho ta, bảo vệ ta, hiện tại Tuyết Nhi phải... Phải đi, ngươi nhất định phải tự chăm lo tốt cho bản thân...”
Nói xong, trên mặt Tuyết Nhi chảy xuống nước mắt.
Thái thúc nhắm chặt hai mắt, không nỡ nhìn tiếp.
Hắn ta là người bảo vệ của Tuyết thánh nữ, chức trách của hắn ta là bảo vệ Tuyết Nữ trả trái tim lại cho Băng Thần, nhưng bỏ qua hết thảy, hắn ta tận mắt nhìn thấy Tuyết Nhi cất tiếng khóc chào đời, nhìn nàng từ một hài nhi trong tã lót trưởng thành đến thiếu nữ tuyệt mỹ như hiện tại. Trong lòng hắn ta sớm đã coi Tuyết Nhi như con của mình.
“Thái thúc, không cần buồn, đây là vận mệnh của ta, từ năm mười sáu tuổi thì ta đã biết, tính mạng của ta không thuộc về ta, ta chỉ là một túi da, một vật chứa...”
“Nhưng trong 18 năm này, ta thấy được rất nhiều, thấy những dân chúng vì sinh tồn mà đau khổ giãy giụa chèo chống, thấy được trời cao bất công.”
“Thiên kiếp của Ngũ Trọng Thiên sắp đến, cường giả còn không thể bảo mệnh, huống hồ những dân chúng kia? Nếu cái mạng này của ta có thể cứu tính mệnh của trăm vạn người thì cũng đáng.”
“Tuyết Nhi... Ngươi, ngươi đúng là quá lương thiện...”
Tuyết Nhi cười lắc đầu: “Thái thúc, ngươi đã nói với ta rất nhiều lần, ta cũng biết, nhưng... Ta cũng không sửa được.”
Lục Thần không ngừng lắc đầu, vì sao cùng một trái tim, một người lại kéo theo người cả tòa Tuyết Sơn thành chôn cùng, một người lại có thể tình nguyện hy sinh vì những dân chúng kia.
“Tuyết Nhi, ngươi nghĩ kỹ chưa? Hiện tại hối hận còn kịp.” Lục Thần đột nhiên nói.
Tuyết Nhi nhìn Lục Thần một chút, lại lắc đầu: “Ta không hối hận. Ta không thể ngăn cản tai họa, nhưng Băng Thần lại có thể.”
“Có lẽ hắn cũng không thể.” Lục Thần nói: “Trước khi Bát Vĩ chết đã từng nói, cho dù Băng Thần phục sinh cũng không thể ngăn cản được gì.”
“Nhưng ít nhất hắn có ích hơn ta.”
Lục Thần hừ lạnh một tiếng: “Có ích sao? Một tên bắt mười vạn người chôn theo, có lẽ thế giới của hắn chỉ có bản thân mình.”
Tuyết Nhi đột nhiên nghiêm nghị lại: “Duy Ngã Độc Cuồng, không cho phép ngươi sỉ nhục Băng Thần!”
Lục Thần lắc đầu: “Ta biết hắn là Thần của các ngươi, nhưng không phải là của ta! Ta chỉ nói ra thứ các ngươi không muốn chấp nhận mà thôi.”
“Tuyết Nhi, trả lại trái tim Băng Thần là vận mệnh của ngươi, nhưng đừng quên, ngươi là một người sống sờ sờ, ngươi có thể quyết định vận mệnh của mình!”
“Trái tim Băng Thần vốn cũng không phải của ta!”
“Không, nó chính là của ngươi!” Lục Thần cẩn thận đặt Thái thúc xuống, đi đến trước mặt Tuyết Nhi: “Nó đang đập rộn ràng trong cơ thể ngươi, chính vì vậy, ngươi và Băng Thần khác nhau!”
“Trở thành một vật chứa, hay là trở thành một người sống sờ sờ, thật ra đều là lựa chọn của ngươi!”
Tuyết Nhi không dám nhìn Lục Thần nã, sao nàng chưa từng nghĩ những vấn đề này, nhưng ý nghĩ này cũng chỉ là chợt lóe lên.
“Cũng không phải tất cả mọi người đều dám chống lại vận mệnh, cũng không phải ai cũng có thể chấp nhận tất cả hậu quả, Duy Ngã Độc Cuồng, cám ơn ngươi, nhưng... Ta đã quyết định, ngươi đừng nói nữa.”
Lục Thần nhíu mày nhìn Tuyết Nhi, đúng là nàng không nghe vào lời của mình chút nào.
Có lúc, ngươi có thể kiểm soát ý nghĩ của mình, nhưng lại không thể thay đổi những ý nghĩ của người khác.
Tuyết Nữ đi về phía Băng Thần, chậm rãi quỳ xuống, chắp tay trước ngực, thành kính quỳ lạy.
“Băng Thần vĩ đại, Thiên Thu Tuyết đã tới, xin ngài lấy đi đồ vật để ở trên người ta.”
Phía chân trời, một cột sáng phá vỡ sương mù, xông thẳng vào đại điện Băng Thần, bao phủ Tuyết Nhi và Băng Thần trong ánh sáng.
Ngay sau đó, một tiếng hét thảm vang lên, lồng ngực Tuyết Nhi trực tiếp bị phá ra!
Lời editor: Trong khung giờ đêm (từ 0h-2h) bạo ngay 30c, cầu KP các đại thần ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!