Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1072 - Chương 1072: Vật Về Với Chủ Cũ (9/50)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1072: Vật về với chủ cũ (9/50)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

“Cổ tịch ghi chép, khi đó linh khí ở Ngũ Trọng Thiên tràn đầy, hoàn toàn khác hiện tại.” Trong mắt Tuyết Nhi tràn đầy khao khát, dường như đã nhờ vào ghi chép trên cổ tịch, trở về thời đại tu tiên hưng thịnh kia.

“Lúc đó đại quân Ma Thú đột nhiên bất an, dốc toàn bộ lực lượng từ sào huyệt Ma Thú quét ngang đại lục!”

“Trong đại quân Ma Thú có thất tướng Ma Thú, Tứ Thiên Vương và Ma Thú Chí Tôn kinh khủng nhất kia, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, những nơi chúng đi qua đều thây chất đầy đồng...”

“Tại thời điểm sinh tử tồn vong, bảy đại Chiến Thần của thất quốc viễn cổ lâm nguy nhận mệnh, chỉ huy ngàn vạn người tu tiên kịch chiến đấu với đại quân Ma Thú tại Tru Ma bình nguyên, mà Chiến Thần của Đông Nhạc quốc chúng ta chính là Băng Thần Sương Vô Cực.”

Sương Vô Cực? Họ Sương? Dường như Lục Thần nghĩ tới điều gì đó, chỉ là hắn không ngắt lời Tuyết Nhi.

“Đã không còn ai biết được quá trình chiến đấu, thứ chúng ta có thể biết chỉ có kết quả sau cùng.”

“Kết quả như thế nào?” Lục Thần hỏi.

“Dựa theo ghi chép, bảy Chiến Thần vốn không địch lại, nhưng không biết vì sao, cuối cùng bảy Chiến Thần bảo vệ được đại lục, chỉ là bọn họ… Đều mất tích!”

“Thất tướng Ma Thú còn sống, trọng thương thoát đi, nhưng Tứ Đại Thiên Vương, Ma Thú Chí Tôn và bảy Chiến Thần đều mất tích.”

Lục Thần cau mày.

Hắn biết Ma Thú Chí Tôn ở đâu! Ở dưới Thánh Sơn Thiên Trì!

Tuy nhiên điều kỳ quái là, Tán Tiên hạ giới đến Thiên Trì cũng không phải bởi vì Thần Ma chi chiến, họ tới để khơi thông linh mạch, nói cách khác, bảy Chiến Thần thắng lợi cũng không phải dựa vào cường giả thượng giới giúp đỡ nên mới chiến thắng.

Vậy bọn họ dựa vào cái gì để đột nhiên chuyển bại thành thắng? Chẳng lẽ có những cường giả khác hạ giới giúp đỡ bảy Chiến Thần?

Có lẽ điều này tạm thời không tìm ra đáp án.

Tuyết Nhi không biết Lục Thần đang nghĩ gì, tiếp tục nói: “Không bao lâu sau, linh khí Ngũ Trọng Thiên bắt đầu trở nên càng ngày càng thưa thớt...”

Đó là vì linh mạch bị Ma Thú ngăn chặn! Trong lòng Lục Thần đã có đáp án.

Lại nói, sau khi Ma Thú bị đánh bại, vì sao phải đi ngăn chặn linh mạch chứ? Chắc chắn không thể chỉ là vì trả thù, e rằng linh mạch bị tắc nghẽn cũng không phải chuyện gì tốt đối với đại quân Ma Thú bọn họ mới đúng.

Luôn có cảm giác trong này cất giấu bí mật lớn gì đó...

“Vậy làm sao ngươi tìm được Băng Thần?” Lục Thần hỏi.

Tuyết Nhi cúi đầu nói: “Ta trời sinh có lực tương tác với băng tuyết rất cao, hơn nữa, ta có thể cảm nhận được sự triệu hoán của Băng Thần.”

“Năm 16 tuổi, ta thức tỉnh một ít ký ức, ta biết được... Trái tim của ta... Là của hắn...”

Lục Thần đột nhiên dừng bước, khiếp sợ nhìn Tuyết Nhi.

Trái tim của Tuyết Nhi là Băng Thần? Chờ đã, chuyện này có vẻ không thể tưởng tượng được!

Chí bảo mà Tuyết Nhi mang trên người chính là trái tim của nàng!

“Cho nên, sau khi ngươi tìm được Băng Thần...”

Tuyết Nhi mỉm cười, chỉ là trong nụ cười mang theo sự bất đắc dĩ và đau buồn: “Ta đã cảm nhận được sự kêu gọi của hắn, có vẻ Ngũ Trọng Thiên lại sắp nổi sóng gió, như vậy... Cũng là thời điểm vật về với chủ cũ.”

Lục Thần hít vào một hơi, tạm thời hơi phản ứng không kịp.

Một người sống sót chỉ vì bảo tồn trái tim của người khác sẽ đáng buồn đến cỡ nào, nàng không có cuộc sống của mình, không có ý nghĩa sống... Nói tới sống, nàng còn sống chỉ là vì giúp người ta bảo quản một thứ không thuộc về mình.

Đám người Tuyết Nhi nhìn nhầm Lục Thần, còn Lục Thần lại không nhìn nhầm hai người này.

“Biểu cảm gì vậy, ta không cần đồng cảm.” Tuyết Nhi mỉm cười nhìn về phía Lục Thần.

Lục Thần nhất thời không biết nên nói gì cho phải, chỉ thở dài một hơi: “Lần này ngươi tới Tuyết Sơn thành viễn cổ, có phải sẽ chết hay không?”

“Không còn trái tim thì tất nhiên sẽ chết.” Tuyết Nhi cười nói: “Nhưng nếu có thể cứu vớt nhiều người hơn, vậy ta đã chuẩn bị xong.” Nói xong, đôi mắt trong suốt của Tuyết Nhi nhìn về phía thế giới trắng như tuyết mênh mông bát ngát: “Đây là vận mệnh của ta, ta cũng đã sớm chấp nhận vận mệnh của mình.”

“Không ngờ ta sẽ đi đoạn đường cuối cùng này với một người không quen biết.” Tuyết Nhi cười nói xong thì đi về phía trước: “Đi thôi, Duy Ngã Độc Cuồng.”

Phía trước là hy vọng của vô số người, lại là nấm mồ của một mình nàng!

Lục Thần cau mày nhưng vẫn đi theo.

Xế chiều hôm đó, bọn họ đi tới một ngọn núi băng cỡ nhỏ cao chót vót, có lẽ trong núi băng này là một khối nham thạch khổng lồ, đã bị băng tuyết bao trùm năm này qua tháng nọ, ngược lại nhìn càng giống như một núi băng cỡ nhỏ.

Tuyết Nhi im lặng nhìn vách núi một lát, sau đó hít sâu một hơi, đặt một tay trên mặt băng.

Không lâu sau, mặt băng dày nặng đột nhiên nứt ra, vết nứt lan truyền giống như nhánh cây, ngay lập tức, mặt băng vỡ vụn, lộ ra cửa đá bên trong.

Cửa đá mở ra, bên trong lại còn có một lỗ đen Truyền Tống Môn.

Lục Thần lấy bản đồ ra so sánh, bỗng nhiên phát hiện trên bản đồ cô kia kia lại đánh dấu chữ “cửa vào Tuyết Sơn thành” ở nơi này.

“Mẹ nó, thật sự ở đây!” Lục Thần kinh ngạc nói.

Cứ vậy, Lục Thần càng xác nhận bản đồ cổ xưa của mình là chính xác!

“Cái gì?” Tuyết Nhi quay đầu nhìn về phía Lục Thần, Lục Thần cất bản đồ đi, lắc đầu: “Không có gì, hiện tại chúng ta đi vào sao?”

“Ừ.” Tuyết Nhi dẫn đầu bước vào lỗ đen.

Sau một hồi choáng váng, khi Lục Thần thấy rõ cảnh tượng trước mắt thì cũng không khỏi hít vào một hơi.

Trước mắt là một tòa thành thị hùng vĩ, còn đẹp mắt hơn Trấn Nam thành mấy lần, bốn bức tường thành vây xung quanh cao tới mười mấy mét.

Trên cổng thành viết ba chữ to “Tuyết Sơn thành”.

Thành thị lớn như vậy lại bao phủ trong một tầng mây đen, trong thành hoàn toàn tĩnh mịch, gió lạnh cuốn lấy bông tuyết, xuyên qua đường đi vắng vẻ, khiến cả tòa thành thị lộ ra vẻ âm u trang nghiêm.

“Đây là Tuyết Sơn thành viễn cổ...” Lục Thần nhíu mày.

“Ừ, một tòa thành thị đã chết mấy ngàn năm.” Tuyết Nhi cất bước đi tới cổng thành.

Bình Luận (0)
Comment