Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
“Haizz, ngay cả bọn họ đều ra tay, chúng ta còn có phần bảo vật này sao?”
Người của tứ đại thế lực Thiên Nam, Thiên Bắc, Nguyệt Đông, Nguyệt Tây tiến vào Vương Hạ thành trước đó thì sắc mặt ngưng trọng, nhìn chằm chằm nhánh đội ngũ mênh mông cuồn cuộn kia.
“Quả nhiên người của vương thất cũng tới.”
“Vẫn ưa thích gióng trống khua chiêng như thế.”
“Xem ra lần đoạt bảo này, cạnh tranh còn khó khăn hơn trong tưởng tượng.”
Người của vương thất có khí chất hoàn toàn khác biệt với những người khác, ngay cả người của tứ đại thế lực đều cúi đầu tự mình đi tới, nhưng mỗi người của vương thất đều hơi ngẩng đầu, tự nhiên mang theo một cỗ khí thế không ai bì nổi!
Lục Thần chú ý tới, người của vương thất cùng tứ đại thế lực gần như đều là người trẻ tuổi, chỉ có một số ít người hơi lớn tuổi dẫn đội, e rằng những người này còn không phải sự tồn tại mạnh nhất trong mấy thế lực lớn này.
Nhưng kể cả như thế, thực lực của bọn họ cũng đã khiến nhân mã các phương đứng ngồi không yên!
Đến trước cổng Vương Hạ thành, nam tử vương thất dẫn đầu không nhanh không chậm xuống tọa kỵ, thu Địa Hành Tích Dịch lại, dẫn theo đội ngũ tiến vào Vương Hạ thành.
Sau khi người của vương thất vào thành, tất cả mọi người rối rít chạy tới hai bên đường, cúi đầu hành lễ với đội ngũ vương thất.
Ngoại trừ một người…
Cũng không ai nói cho Lục Thần biết, thấy vương thất Đông Nhạc cần hành lễ, đợi đến khi hắn phát hiện không hợp lý thì có vẻ như đã không kịp nữa.
Đội ngũ hoàng thất ngừng lại, tên nam tử cầm đầu kia liếc mắt liền thấy được Lục Thần đang xem náo nhiệt.
“Ngươi, tới đây!” Nam tử giọng điệu lạnh lùng nói.
Lục Thần đã phát hiện ra điều không bình thường, người xung quanh đều cúi đầu, chỉ có bản thân còn hóng dài cổ...
Hắn chỉ có thể đi ra từ trong đám người vây quanh, đi đến phía trước nam tử lĩnh đội.
Ánh mắt tên kia rơi vào bên trên huy chương của Lục Thần.
“Dã, Tu Sư... Thất tinh? Chẳng trách không hiểu quy củ, không có người dạy dỗ!”
Phía sau hắn ta, một đám thành viên hoàng thất nghe xong thì nhao nhao kinh ngạc nhìn về phía huy chương của Lục Thần.
“Không phải chứ, thật sự là một Dã Tu Sư, sao hắn lăn lộn đến Tu Sư được?”
“Thật sự là thế giới bao la, không thiếu cái lạ, Tu Sư thất tinh còn không gia nhập môn phái, xem ra là bị các đại môn phái cự tuyệt.”
“Cảnh Nghê ca ca, không phải yêu cầu nhập môn của môn phái krất thấp sao? Còn có người không lấy được?”
Người trẻ tuổi tên là Cảnh Nghê hừ lạnh một tiếng, “Đối với chúng ta thì là yêu cầu thấp, nhưng đối với người tầm thường thì yêu cầu của vài đại thế lực là thứ mà đời này bọn họ cũng không thể đạt tới.”
“Liền nói người này, đến hiện tại còn chưa gia nhập môn phái, có lẽ là loại rác rưởi mà môn phái rác rưởi nhất cũng không cần.”
Lục Thần khẽ nhíu mày, nhiều người chất vấn thân phận của hắn, nhưng đám người này là một đám người không giữ mồm giữ miệng nhất.
Hắn hừ lạnh một tiếng, “Ta là Dã Tu Sư không sai, nhưng hình như cũng không liên quan gì tới các ngươi. Ai quy định ta nhất thiết phải gia nhập môn phái!”
Nam tử cầm đầu lạnh lùng nhìn Lục Thần, “Tiểu tử, ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không?”
Lục Thần mỉm cười, “Thế nào? Hoàng thất Đông Nhạc thì có thể can thiệp đến việc tu luyện của ta sao?”
“Phách lối! Tần thúc, người này dám chống đối hoàng thất, giết đi.” Sau lưng, một nữ hài khoảng mười bảy, mười tám tuổi nói với nam tử dẫn đầu.
Lục Thần nhíu mày thật chặt, ở trong miệng bọn họ thì sinh tử của mình cứ nhẹ nhàng như vậy, một câu nói liền quyết định rồi?
Ý định ban đầu của hắn là không muốn đánh, những thế lực lớn này đều tới, chứng minh thời gian chí bảo xuất hiện cũng chỉ trong mấy ngày sắp tới, ra tay vào lúc này là điều vô cùng không sáng suốt.
Nhưng nếu đối phương lại hùng hổ dọa người như vậy, hắn cũng không để ý tiếp tục bị truy nã ở Ngũ Trọng Thiên... Dù sao bắt đầu từ Nhị Trọng Thiên, không bị truy nã thì hắn cũng không quen.
Đúng vào lúc này, Tần thúc đột nhiên ra tay!
“Hạo Nhiên Chính Khí!”
Một đạo linh khí mãnh liệt sắc bén, trực tiếp bắn ra từ trong bàn tay hắn ta, đánh thẳng đến mặt Lục Thần!
Quả nhiên vẫn ra tay! Có lẽ là một loại công kích Phật Ấn nào đó, uy lực không tầm thường, hơn nữa khó tìm hành tung.
Lục Thần hừ lạnh một tiếng, một chiêu Tam Trọng Môn tránh đi một kích này.
Một chưởng này thất bại, trực tiếp đánh trúng một nhà dân cách đó mấy chục mét.
Trong nháy mắt, trên vách tường nhà dân hiện ra một dấu tay cực lớn, vách tường không cánh mà bay.
Chưởng lực tiếp tục xuyên thấu, bay thẳng vài trăm mét, liên tục phá hủy mấy chục nhà dân, cuối cùng đánh vào trên tường thành Vương Hạ thành, bị tài liệu đặc chất của tường thành ngăn lại, cứ thế để lại một chưởng ấn ở trên vách tường!
Quay đầu nhìn lại, đạo Hạo Nhiên Chính Khí kia chỉ để lại một loạt chưởng ấn, mãi đến trên tường thành cách mấy trăm thước!
Vô số người xung quanh lập tức trợn tròn mắt.
“Cái này, vậy mà sát thương của một kích tiện tay này lại khủng bố như thế?”
“Còn không có Hồn Thể Hợp Nhất, làm sao có thể in chưởng ấn lên tường thành làm bằng Kim Cương Huyền Vũ Thạch! Tên kia thật mạnh!”
Lục Thần quay đầu nhìn lại, những nhà dân kia đã bị hủy, không biết trong nhà còn có người không, nếu như có, e rằng đã bị một chưởng này đánh thành thịt nát!
Ở trong mắt hoàng thất, ngay cả sinh tử của người tu tiên cũng là chuyện trong lòng bàn tay, huống chi là những thường dân kia!
Mà lúc này, Tần thúc hơi kinh ngạc.
Đúng là hắn ta đã cân nhắc đến việc đối phương chỉ là Tu Sư thất tinh, cho nên chỉ tiện tay công kích mà thôi, nhưng dù mình không ứng phó toàn lực, vậy mà một tên chỉ là Tu Sư thất tinh có thể nhẹ nhàng tránh khỏi chưởng ấn của mình như vậy...
Gia hỏa này, có chút thủ đoạn!
Thân là hoàng thất Đông Nhạc, một kích không trúng đã là chuyện vô cùng mất mặt, lúc này nếu hắn ta lại ra tay, ngược lại hạ thấp thân phận.
“Hừ, tiểu tử, lần này xem như một cảnh cáo, nếu tái phạm lần nữa, ta cũng sẽ không nương tay đâu!”
“Tần thúc, ngươi cứ bỏ qua cho tên rác rưởi này như vậy sao?” Sau lưng Tần thúc, mấy người căm tức nhìn Lục Thần, “Loại tiện dân này, nhất thiết phải giết một người răn trăm người!”
Lời editor: Huhu, Top 1 xa dần rồiiiiiiiiiiiiiii... :(((