Editor: Linh Tống
Cho đến khi Lục Thần rời khỏi Song Tháp Tiên Sơn, toàn bộ thành chính lập tức sôi sùng sục.
“Các ngươi xem, xếp hạng đã thay đổi! Bây giờ hạng nhất Tru Tiên Tháp là người chơi nặc danh, tầng thứ năm 2 phút 19 giây. Hạng nhất Phục Ma Tháp là ‘công hội Cuồng Lãng’, tầng thứ ba 2 phút 04 giây!”
“Cuồng Lãng là công hội nào? Còn mạnh hơn đám người Tình Nghĩa?”
“Ngươi không biết sao? Cuồng Lãng chính là công hội tạm thời do Vô danh ca sáng lập ra, thành tích này là thành tích một mình hắn đấu Phục Ma Tháp.”
“Không thể nào! Một người sẽ không qua được tầng thứ nhất, ngươi gọi Duy Ngã Độc Cuồng đến cũng không qua được hai tầng! Vô danh ca là ai? Lẽ nào hắn còn ngưu hơn Cuồng Thần?”
“Thật xin lỗi, hắn thật sự còn ngưu hơn Cuồng Thần, người chơi nặc danh hạng nhất Tru Tiên Tháp chính là Vô danh ca, trên người mặc trang bị rác rưởi vượt qua tầng thứ năm!”
Thập Bộ Quỵ Nhất Nhân thấy người xung quanh đều đang bàn tán về Vô danh ca, công hội Cuồng Lãng, hắn ta lại nhìn đỉnh đầu của mình.
Ở trước ID, tiền tố công hội màu vàng này, lập tức trở nên lóe sáng không gì sánh được.
“Bây giờ lão tử là quan viên mạnh nhất công hội! Nhu tỷ, bây giờ ngươi là phó hội trưởng mạnh nhất công hội!”
Nhu tỷ còn hơi ngơ ngác, tên kia quá thần bí!
Mấu chốt nhất là, rõ ràng hắn làm ra chuyện điên cuồng như vậy, vẫn khiến người ta có cảm giác khiêm tốn, cứ như hắn còn chưa dốc hết sức!
Nam nhân này không được tính là quá tuấn tú, bóng lưng thản nhiên rời đi, vào khoảnh khắc đó cứ như khắc ghi vào trong đầu nàng…
“Đúng vậy, chúng ta lại trở thành một thành viên trong công hội mạnh nhất, lại chỉ có ba thành viên, cảm giác rất không chân thực.”
Đôi mắt to của Hoa Hương xoay chuyển, đột nhiên nói, “Nhu tỷ, thật ra đây cũng là một cơ hội với chúng ta.”
Thập Bộ kỳ quái hỏi, “Cơ hội gì? Không phải ngươi muốn mượn công hội này để gây sự chứ? Công hội này cũng không phải của chúng ta, chúng ta không thể giấu giếm giở trò sau lưng.”
Hoa Hương không nhịn được ngắt lời Thập Bộ, “Ngươi đúng là cỏ đầu tường, nhanh như vậy đã khăng khăng một mực với hội trưởng!”
“Điều này không liên quan đến khăng khăng một mực, đây là nguyên tắc làm người.” Thập Bộ cố chấp nói, “Nhu tỷ cũng không đồng ý.”
“Ôi chao, ta chưa nói muốn giở trò.” Hoa Hương sốt ruột nói, “Các ngươi nghe ta nói trước đã.”
“Hội trưởng nói, hắn sẽ không quản lý công hội, ý nghĩa của công hội với hắn chỉ là có thể đánh Phục Ma Tháp đúng không?”
Thập Bộ mờ mịt gật đầu đồng ý.
“Vậy được, hắn không quản lý, chúng ta có thể quản lý!” Hoa Hương nói, “Các ngươi nghĩ xem, tên công hội của chúng ta đang hiển thị trên màn hình lớn, có bao nhiêu người vừa đến Tiên Sơn đã nhìn thấy được, bọn họ cũng muốn tham gia vào công hội cường đại.”
“Trong nước cũng không phải chỉ có game thủ chuyên nghiệp mới là lợi hại nhất, cũng có rất nhiều người chơi bình dân rất mạnh, bọn họ chỉ không có một tổ chức chuyên nghiệp mà thôi.”
“Chúng ta chiêu mộ những người chơi ưu tú này vào, cùng nhau thăng cấp, cùng nhau làm nhiệm vụ, phát triển lớn mạnh tốt biết bao!”
Thập Bộ còn hơi nghi ngờ, “Điều này… Thích hợp không?”
Hoa Hương hận rèn sắt không thành thép nói, “Có gì không thích hợp, chúng ta không ảnh hưởng đến quyền lợi của bất kỳ ai, nếu không, ngươi đi tìm một công hội chuyên nghiệp cho Nhu tỷ đi! Một phần hợp đồng cũng không đắt, giá rẻ năm mươi vạn là được.”
Vừa nghe đến giá cả này, Thập Bộ chỉ có thể rụt cổ le lưỡi.
“Nhiệm vụ chính của chúng ta là giúp Nhu tỷ thăng cấp, đối với chúng ta, đây là cơ hội ngàn năm có một!” Hoa Hương tiếp tục cổ vũ, “Nhu tỷ, ngươi nói xem nào.”
Hồng Sắc Cao Cân Hài cũng không nắm bắt được ý tưởng.
Đề nghị của Hoa Hương rất tốt, phải biết rằng dù tìm đoàn đội chuyên nghiệp đồng hành dẫn dắt, nhưng bọn họ không thể trở thành người quản lý.
Bây giờ bọn họ lại khác, mình là phó hội trưởng, lúc hội trưởng không có ở đây, nàng gần như có phần lớn quyền lực của hội trưởng.
Không những có thể tìm được càng nhiều đồng đội hơn, còn có thể có cảm nhận sâu sắc với trò chơi, việc này rất quan trọng với sự phát triển sau này!
Chỉ là, dù sao công hội này cũng không phải của nàng.
“Tiểu Nghị, ngươi đi hỏi Vô danh ca một chút, hỏi hắn xem có được không.
Thập Bộ gật đầu một cái, chạy về phía Lục Thần rời đi!
Thập Bộ chạy như điên cả quãng đường, khó khăn lắm mới đuổi kịp Lục Thần đã rời khỏi thành.
Sau khi nói rõ mục đích, Lục Thần hơi ngạc nhiên.
Vì chút chuyện nhỏ này, lại còn cố ý chạy tới hỏi ý của mình, ba người này thật sự hơi chuyện bé xé ra to.
“Các ngươi bằng lòng quản lý vậy ta không có ý kiến.”
“Vô danh ca, dù sao ngươi vẫn là hội trưởng, nếu lúc nào ngươi đến xem, cảm thấy chúng ta làm không tốt, chúng ta có thể chỉnh đốn và cải cách bất cứ lúc nào.”
Lục Thần mỉm cười, “Được, ta đã biết.”
Trước khi Lục Thần rời đi, mấy lần Thập Bộ muốn nói lại thôi, hắn ta rất muốn hỏi rốt cuộc Vô danh ca có phải Cuồng Thần hay không, nhưng cuối cùng câu hỏi đã đến bên môi vẫn không hỏi ra.
Nếu Vô danh ca đã ẩn ID, mặc kệ hắn có phải Duy Ngã Độc Cuồng hay không, chắc chắn cũng có nguyên nhân của hắn…
Nếu có một ngày Vô danh ca thật sự coi mình là bạn, chắc chắn sẽ tự nói với mình, nhưng bây giờ nhiều nhất bọn họ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi.
“Vẫn nên nhanh chóng nói tin tức này cho Nhu tỷ biết.”
…
Lục Thần tìm một nơi không người, trực tiếp quay về thành.
Điểm trở về thành của hắn khác với người chơi còn lại, mục đích là Nhân Ái Phong.
Vừa trở về lãnh địa, Lục Thần đã thấy bảy đầu ba ngốc đang tu luyện linh khí thuần nuôi nấng mười con thú.
Lục Thần ôm lấy Tiểu Bạch, kiểm tra tiến độ nuôi nấng nó một chút.
Gần mười tiếng, tiểu gia hỏa này chỉ ăn được 700 điểm Lý Khải Thiên, cách xa vạn dặm với 10 vạn điểm linh khí thuần.
Khoảng cách trưởng thành của Tiểu Thanh và Tiểu Hắc lại càng xa vời.
“Không biết phần thưởng Tụ Linh Đan của Tru Tiên Tháp có thể cung cấp bao nhiêu linh khí thuần… Còn có mảnh vỡ linh nguyên, phải nhanh chóng tăng đẳng cấp linh nguyên mới được.”