Editor: Linh Tống
Nhưng việc này không phải một sớm một chiều có thể làm xong, lúc này Lục Thần vẫn chuẩn bị luyện cấp, đánh trang bị trước.
Còn một tháng nữa là phiên giao dịch của tòa chung cư kia sẽ bắt đầu, hắn phải kiếm nhiều tiền một chút.
“Bảy đầu, ba ngốc, đừng tu luyện nữa, đã mấy ngày không thăng cấp, đi, đi thăng cấp!”
“Thuận tiện để mấy tiểu gia hỏa kia lên cấp 10.”
…
Bên trong Bách Vạn Đại Sơn ở thành chính Tiên Sơn, trên một ngọn núi nhỏ.
Cao Cân Hài, Thập Bộ và Hoa Hương đang làm quen với lãnh địa của công hội bọn họ.
“Chúng ta lại có lãnh địa của mình, hoàn cảnh nơi này khá tốt.”
“Đại sảnh, thương khố, linh nguyên, phòng nghị sự, diễn võ trường… Ôi chao, Nhu tỷ, nơi này còn chân thực hơn khu vực truyền hình điện ảnh nhiều, có thể tùy tiện lấy ra làm cảnh quay!”
Cao Cân Hài cũng đang than thở trước cảm giác chân thực của Cửu Thiên.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gọi cửa, “Xin hỏi người Cuồng Lãng có ở đây không?”
Ba người liếc nhìn nhau, bọn họ vừa đến đây, sao đã có khách đến thăm?
“Là NPC sao?”
“Đi xem.”
Đi đến cổng lớn công hội, có hai nam tử khoảng 32 33 tuổi đứng ở nơi đó.
Một người tên là “Diễn Dịch Tiêu Sái”, một người tên là “Thuyên Thích Anh Tuấn”.
Vừa nhìn ID đã biết là cùng nhóm, đẳng cấp cũng giống nhau, đều là cấp 11, trang bị cả người rách nát, cũng không biết làm thế nào qua được rừng rậm Độc Vụ.
“Các ngươi là?” Hoa Hương kỳ quái nhìn hai người.
Hai người này lễ phép mỉm cười với Hoa Hương, Anh Tuấn nói, “Chào ngươi, nơi này là công hội Cuồng Lãng sao?”
“Đúng vậy…” Hoa Hương cau mày, chẳng lẽ đến phá quán?
Nàng cẩn thận hỏi, “Các ngươi đến đây có chuyện gì sao?”
Biểu cảm mất tự nhiên của Hoa Hương, bị Anh Tuấn và Tiêu Sái nhìn rõ ràng.
Tiêu Sái mỉm cười, “Ồ, là thế này, hai ngày trước chúng ta đã đến Tiên Sơn, vẫn muốn tìm một công hội thích hợp, nhưng tầm mắt của hai chúng ta khá cao, vẫn không coi trọng công hội khác.”
Anh Tuấn và Tiêu Sái liếc nhìn nhau mỉm cười, nụ cười thế này, lộ ra vẻ tự tin, và sự ăn ý.
“Là vừa rồi thấy Vô danh vượt ải, chúng ta rất muốn so tài với Vô danh một chút.”
“Dưới tình huống không có cách biệt trang bị, nếu Vô danh có thể thắng được chúng ta, chúng ta bằng lòng gia nhập vào công hội của các ngươi!”
Quả nhiên là đến phá quán, Thập Bộ rất nam nhân che ở trước người Hoa Hương, không khách sáo nói, “Các ngươi cũng giỏi khoác lác quá, nơi đây có nhiều công hội như vậy, các ngươi đều coi thường? Lại cứ nhân lúc Vô danh ca không có ở đây để đến phá quán? Các ngươi có ý gì!”
Anh Tuấn nhíu mày, “Vô danh sẽ không quay về sao? Các ngươi đừng hiểu lầm, nếu hắn không ở đây, chúng ta sẽ không làm khó các ngươi.”
Lúc này, Hồng Sắc Cao Cân Hài đi ra, dù sao nàng cũng là phó hội trưởng, lúc này không thể trốn ở phía sau.
“Hành tung của hắn không rõ ràng, chúng ta không chắc lúc nào hắn mới quay về, thậm chí không chắc hắn có đến đây hay không.”
Trong mắt Anh Tuấn và Tiêu Sái lóe lên vẻ thất vọng, trong chốc lát không biết nên trả lời thế nào.
“Vậy, cái kia… Chúng ta có thể thêm bạn tốt không? Nếu hắn quay về, các ngươi gửi một tin tức cho chúng ta.”
“Xin lỗi, chúng ta không thêm người lạ làm bạn tốt.” Cao Cân Hài vì nguyên nhân nghề nghiệp, sẽ không dễ dàng thêm bạn tốt.
Anh Tuấn và Tiêu Sái càng có vẻ thất vọng hơn.
“Cái đó, thật xin lỗi, thế này có được không? Chúng ta tham gia vào công hội, nếu Vô danh quay về, hắn thua trên tay hai chúng ta, chúng ta sẽ rời khỏi công hội.”
Thập Bộ hơi mất kiên nhẫn, hung hăng nói, “Sao hai người các ngươi lắm chuyện như vậy? Các ngươi muốn tham gia với chúng ta thì chúng ta phải nhận sao? Các ngươi cũng quá khinh thường công hội của chúng ta!”
“Các ngươi dựa vào cái gì khinh thường các công hội khác! Tình Nghĩa, Long Đằng, U Minh Cốc, các ngươi có năng lực thì đi tham gia đi! Còn chướng mắt? Ta thấy là người ta chướng mắt các ngươi đi!”
“Tính cách của hai người này cũng không tệ, bị Thập Bộ trách mắng một lúc, hai người này lại không tức giận.
“Vị bằng hữu này, chúng ta cũng có thể hiểu được suy nghĩ của ngươi, thế nhưng… Là thao tác của bọn họ, chúng ta thật sự chướng mắt.”
Dường như Cao Cân Hài cũng nhận ra hai người này có điều khác biệt.
Lời nói của bọn họ cao ngạo ngông cuồng, nhưng hành động của bọn họ lại rất khiêm tốn.
Có người nửa vời lúc ẩn lúc hiện, nhưng không thể loại trừ có người có tài năng thật sự.
“Hai vị, mạo muội hỏi một câu, các ngươi là game thủ chuyên nghiệp sao?”
Trên mặt Tiêu Sái vẫn nở nụ cười ôn hòa như trước, “Đã không phải.”
“Đã không phải? Vậy trước kia các ngươi là game thủ chuyên nghiệp?”
Anh Tuấn khẽ thở dài một hơi, nói, “Nói chính xác, trước kia chúng ta là ‘tuyển thủ’ chuyên nghiệp! Trước kia chúng ta là tuyển thủ giải đấu trò chơi, sau này, tuy chúng ta không được tính là thời điểm đỉnh cao, nhưng toàn bộ giải đấu trò chơi từng có thời điểm đỉnh cao…”
“Trước kia các ngươi đã thi đấu giải đấu trò chơi? Trò chơi nào?”
“Đại liên minh.”
“Cái gì, đại liên minh?! Là giải đấu trò chơi hot nhất trước đó! Các ngươi là chiến đội nào?”
“Ta là Wings Lôi Thần.”
“Ta là Wings Phong Ngữ.”
Thập Bộ hoảng sợ một lúc lâu không nói ra lời.
Lúc trước, đại liên minh nổi tiếng toàn cầu, điều đáng buồn nhất là, thành tích của chiến đội Trung Quốc không tốt, thường xuyên bị đủ loại chiến đội nước ngoài hành hạ đến chết.
Ngoại trừ một chiến đội!
Wings!
Các fan hâm mộ gọi Wings là “đôi cánh bảo vệ đất nước” của đại liên minh Trung Quốc, đối mặt với sự vây quét của rất nhiều chiến đội siêu cường ở nước ngoài, Wings dùng sức một người, chém giết khốc liệt với chiến đội đỉnh cấp của thế giới, cũng nhiều lần giành được vinh quang trong các giải đấu lớn.
Là Wings dùng kỹ thuật tinh xảo, sự phối hợp, tinh thần bất khuất hàng đầu, bảo vệ tôn nghiêm của giải đấu trò chơi Trung Quốc!
Trong đó có hai vị tuyển thủ ngôi sao, “dương cầm thủ” Lôi Thần và “ý thức đại sư” Phong Ngữ trong trận đấu, thao tác và ý thức xuất thần nhập hoá, cũng được vô số fan hâm mộ bàn tán say sưa.
Thế nhưng, theo sự quật khởi của Cửu Thiên, một thế hệ thanh xuân cũng xuống dốc và đi ra theo đại liên minh…
Không ngờ người đứng trước mặt bọn họ, chính là hai cường giả ngoan cường nhất!