Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Nói cách khác, thực lực của bọn họ đã gần xấp xỉ với thực lực của Chiến Hồn của mình.
Đây là cấp bậc cao nhất Lục Thần từng thấy, nhưng cũng không liên quan gì tới chuyện hắn muốn mua đồ.
20 viên thú đan lục chuyển, 3 viên thú đan thất chuyển đã hưng sư động chúng như vậy, phải cần một vương gia hoàng tộc đích thân tới đây, đoán chừng giá cả của nó sẽ không thấp.
Hiện tại nếu hắn dùng mấy trăm vạn linh thạch mua thú đan hẳn không có lợi lắm, vẫn nên giữ lại tìm mua quyển trục rút ra hiện thực thì hơn.
Nghĩ tới đây, Lục Thần quyết định trực tiếp rời đi.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa tiệm có một nữ tử trẻ tuổi đi tới.
“Phụ thân, sao lâu vậy? Bán thú đan cũng phải chờ lâu như vậy, ngài còn phải đi mua sắm với ta đây…” Nữ hài này chừng mười bảy mười tám tuổi, mặt mũi đầy vẻ mất kiên nhẫn.
Kết quả nàng vừa ngẩng đầu, đúng lúc đụng phải Lục Thần đi ra.
Một vào một ra, hai người bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều ngẩn ra.
Nữ hài cứ nhìn chằm chằm vào Lục Thần, mà Lục Thần thì ngơ ngác.
Hơn nửa ngày sau Lục Thần mới nhíu mày, kinh ngạc nói, “Cô nương, có phải ngươi nhận nhầm người không? Ta không phải phụ thân ngươi, ta không thể có nữ nhi lớn như ngươi được.”
“Không, ta không nhận nhầm.”
“A?” Trong đầu Lục Thần đầy dấu chấm hỏi.
Nữ hài lại đột nhiên kêu lên, “Phụ thân, hắn là Duy Ngã Độc Cuồng! Khi đoạt bảo, hắn là người duy nhất đi qua Bổ Thiên Thần Chưởng!”
Lục Thần nhìn lại, thấy Vũ Vương vừa quay đầu tới.
“Ah?” Vũ Vương cười như không cười đánh giá Lục Thần, “Hôm nay ta may mắn thật, miếng thịt to như vậy lại tự động đưa tới cửa?”
“Dã Tu Sư thất tinh… Không sai, chính là ngươi!” Nữ hài lại xác nhận thân phận của Lục Thần. Trong cả Ngũ Trọng Thiên Vực này, đoán chừng cũng chỉ có Lục Thần tới Tu Sư thất tinh mà còn là dã nhân.
Lục Thần có nghĩ thế nào cũng không ngờ, mình đang muốn rời đi lại bị người nhận ra.
Đoán chừng nữ hài này là một thành viên trong đội ngũ hoàng thất Đông Nhạc ở lần đoạt bảo trước đó, hiện tại đúng lúc bị nàng phát hiện thân phận.
“Thật không ngờ ngươi còn có gan tới Vương thành?” Vũ Vương cảm thấy không thể tin tưởng nổi, cười lạnh xoay người, “Hừ hừ, ta nghe nói khi đoạt bảo ngươi rất ngông cuồng, dám chống đối lão Tần. Chậc chậc chậc, hiện tại xem ra, có thể ngươi không cuồng mà ngươi ngu xuẩn!”
Biết rõ trong Vương thành có thể có người nhận ra mình mà hắn còn chạy tới đây mua đồ, Vũ Vương có lý do để nghi ngờ chỉ số thông minh của Lục Thần.
Lục Thần khẽ nhíu mày nhìn thoáng qua nữ hài kia. Dựa theo thân phận của nàng, hẳn phải gọi nàng là quận chúa hay gì đấy.
“Cô nương, cần gì chứ?” Lục Thần lắc đầu.
“Ngươi đừng mong chạy! Thế nhân đều biết ngươi có được chí bảo của Nữ Oa. Giao bảo vật ra, nếu không giết ngươi!”
Thoạt nhìn nha đầu kia trong veo như nước nhưng lại rất hung dữ, há mồm ngậm miệng toàn là muốn giết người, đoán chừng chuyện này cũng có liên quan tới thân phận của nàng.
Lục Thần cũng biết hiện tại mình có nói gì cũng không kịp. Bị người nhận ra trong Vương thành, còn là một vương gia, sợ rằng hôm nay mình không dễ rời khỏi Đông Nhạc Vương thành.
Đám Đế Tu thủ hạ của Vũ Vương nhanh chóng xông tới, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Thần, chỉ chờ Vũ Vương hạ lệnh một tiếng.
Tên nhân viên cửa tiệm đi trở về gọi chưởng quỹ lúc trước dẫn theo một lão giả vội vàng đi tới tiền thính. Thấy tình cảnh này, lão giả vội vã chạy tới.
“Vũ Vương, ngài làm vậy là… Là người kia đã đắc tội với ngài sao?” Suy cho cùng lão giả cũng là ông chủ nơi này, nếu có người ra tay ở đây lão là người đau lòng nhất.
Nhân viên cửa tiệm nhìn lại, phát hiện người bị đám cao thủ Vũ Vương phủ vây quanh lại là tiểu tử lúc trước kia, trong lòng tràn đầy hoài nghi.
Sao tiểu tử kia lại chọc tới người Vũ Vương phủ?
Chẳng qua hắn ta cũng không cần biết lý do. Tình thế bây giờ đã rất rõ ràng, Vũ Vương phủ muốn động thủ!
Nhân viên cửa tiệm mau chóng suy nghĩ. Nếu mình có thể vừa bắt được người này mà vừa có thể bảo vệ cửa hàng, tất nhiên chưởng quỹ sẽ phải lau mắt mà nhìn mình. Thứ hai cũng có thể tránh để cao thủ Vũ Vương phủ phải động thủ, như vậy Vũ Vương phủ ít nhiều gì cũng sẽ có thiện cảm với mình hơn.
Tiểu tử kia chỉ là thất tinh Tu Sư, bản thân mình là ngũ tinh Đại Tu Sư, muốn bắt hắn ta hẳn rất dễ dàng.
Huống chi thực lực của mình càng có năng lực vượt cấp chiến đấu. Vừa lúc mình có thể biểu hiện một phen trước mặt các vị cường giả, nói không ngừng mình còn được người ta khen ngợi.
Hắn ta càng nghĩ càng thấy đúng, đây vốn là chuyện tốt một vốn bốn lời.
Sau khi tính toán trên dưới trái phải một hồi, đột nhiên nhân viên cửa tiệm xoay người lao thẳng về phía Lục Thần, “Ta đã sớm ngứa mắt ngươi, nay ngươi lại dám trêu chọc Vũ Vương phủ. Hôm nay ta sẽ thay các đại nhân Vũ Vương phủ dạy dỗ con chó hoang ngươi!”
“Thiểm Thước Đột Tập! Chó hoang, xem ta tươi sống chơi chết ngươi!”
Lục Thần cũng kinh ngạc tới ngây người. Nhân viên tiệm này điên rồi sao? Hắn ta cũng không biết mình có tham dự chuyện đoạt bảo…
Đại nhân đánh nhau, một Đại Tu Sư như hắn ta thò đầu ra làm gì?
Đoán chừng là nóng lòng lập công, vì cầu công danh, tiền bạc, lợi ích làm mê muội tâm can, lại thấy đẳng cấp của mình còn thấp, vừa lúc có thể cướp công lao. Hắn cũng có thể hiểu được.
Được thôi, nếu đổi thành nhân viên khác có lẽ Lục Thần còn hạ thủ lưu tình, nhưng hết lần này tới lần khác lại là con hàng này.
“Ngươi ngứa mắt ta? Ta còn chán ghét ngươi đây! Loại hàng mắt chó coi thường người khác!” Lục Thần hừ lạnh một tiếng, dùng tay vồ một cái, “Tẩy Nhĩ Cung Thính!”
Người nọ vốn đang nhắm thẳng về phía Lục Thần, ai ngờ đối phương không tránh né trái lại khoát tay, tốc độ của hắn ta bỗng tăng lên, khiến hắn ta giật nảy mình.
Trong khoảnh khắc, hắn ta đã đến trước mặt Lục Thần.
Lục Thần dùng một tay kẹp chặt lấy cổ hắn ta, trực tiếp xách hắn ta lên, “Vừa nãy ngươi nói vừa ra khỏi cửa tiệm ngươi đã có thể đánh chết ta?”
Lục Thần cười lạnh một tiếng, “Thật xin lỗi, rất tiếc khi phải nói cho ngươi biết, ở trong mắt ta ngươi còn chẳng bằng một con chó!”