Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Đã đói bụng đến trình độ này?
Cuối cùng, Lục Thần thở dài một hơi, "Quên đi, ta cũng không đói lắm, các ngươi ăn đi, đến đây."
Lục Thần cắt một miếng thịt đùi đưa cho nữ nhân, nhìn chút thịt thỏ còn lại, đau lòng đưa toàn bộ cho Đại Hoàng.
Nữ nhân cầm cái đùi thỏ nhẹ nhàng cắn một cái, trong chốc lát mùi vị kỳ lạ này lan tràn ở đầu lưỡi, vừa nhai mấy cái, chất thịt ngon lành đã chiếm hết vị giác, cảm giác thỏa mãn này khiến người ta lưu luyến quên về.
Trong tình trạng đói bụng, thức ăn bình thường cũng trở thành món ăn ngon, huống chi là món ngon đặc biệt như thế!
Nữ nhân trợn to hai mắt, ngạc nhiên nhìn Lục Thần, "Ăn ngon!" Nói xong, không kịp chờ đợi lại cắn một cái.
Lục Thần mỉm cười, "Nhìn ngươi nóng vội như khỉ kìa, ăn từ từ thôi."
Bên Đại Hoàng tuyệt đối là gió cuốn mây tan, Tiểu Mao Đoàn nhìn cũng thèm, gia hỏa không thích vật chết này lại mạnh mẽ cướp một miếng thịt của Đại Hoàng nếm thử mùi vị.
Ba người ăn ngon một người nhìn, Lục Thần nhìn vậy thật sự rất đói, bất đắc dĩ lại lấy ra một con cá để nướng.
"Với cái tướng ăn này của các ngươi, vốn ta đã nói không ăn…"
Thế nhưng, chờ sau khi nướng cá xong, nữ nhân đã ăn xong chân thỏ, đang nhìn chằm chằm Lục Thần.
"Không phải chứ, ngươi còn chưa ăn no?"
Nữ nhân nóng vội gật đầu, "Ta đã chịu đói mấy ngày…"
"Cái này… Trời ạ, quên đi, cho ngươi ăn đi."
"Ngươi đã uống chén rượu kia chưa?" Nữ nhân cầm cá nướng còn chưa thấy thỏa mãn, ánh mắt lại nhìn chén rượu của Lục Thần.
Lúc này đã không cần nói thêm cái gì, Lục Thần rất biết điều đưa chén rượu cho nữ nhân.
Nửa giờ sau, cơm nước no nê, Đại Hoàng và Tiểu Mao Đoàn đã ngủ, Lục Thần nhìn nữ nhân, "Ngươi còn chưa đi sao?"
Nữ nhân lau miệng, mặt ửng đỏ, đôi mắt sáng rực nhìn Lục Thần, giọng điệu ngà ngà say, "Một mình ta ở lại Tuyết Sơn cũng hơi sợ, ta có thể đi cùng ngươi không?"
Lục Thần cũng không trực tiếp đồng ý, hắn hơi híp mắt lại, ánh mắt nhìn xuống trước ngực nữ nhân... Trên thực tế là nhìn huy chương của nàng.
"Làm sao, ngươi sợ ta ăn ngươi?" Hình như nhận ra Lục Thần không định đồng ý, nữ nhân như cười mà không phải cười nhìn Lục Thần.
Lục Thần cười nói: "Ngươi khoan hãy nói, ta thật sự còn hơi sợ, ta đã thấy nhiều người như vậy, cũng có người ẩn giấu huy chương, nhưng phương pháp ẩn giấu của ngươi và bọn họ không giống nhau."
"Thông thường làm gì có người nào ẩn giấu đẳng cấp, hoặc là thân phận đặc thù, hoặc là siêu cấp cao thủ, nhìn từ thủ pháp của ngươi, mặc kệ thân phận của ngươi ra sao, thực lực cũng không yếu."
Lục Thần thu lại các loại gia vị của mình rồi nói: "Ta thấy bộ thời trang này của ngươi cũng không phải vật bình thường, ở nơi dã ngoại hoang vu này, một nữ nhân xinh đẹp như ngươi lại đi một mình, còn cố ý che giấu tung tích, ngươi cũng không đơn giản."
"Ngươi đã ăn no, cũng có sức đi bộ, ngươi hãy đi đi, ta sẽ không giữ ngươi."
Nữ nhân hơi hăng hái nghe Lục Thần phân tích xong, cũng không bối rối: "Không ngờ đầu óc ngươi vẫn rất tỉnh táo."
"Không tỉnh táo, e rằng sớm đã chết." Lục Thần từ tốn nói.
"Tốt, coi như ta hơi giấu diếm ngươi, nhưng... Ta có thể bảo đảm ta không phải phần tử xấu... Ôi chao, đau đầu quá, men rượu bốc lên..." Nói xong, nữ nhân này lung lay, sau đó trực tiếp ngã xuống đất.
Đúng là không ngờ được, lại sử dụng chiêu này? Vẻ mặt Lục Thần sụp đổ, quả nhiên nói lý lẽ với nữ nhân cũng không có tác dụng!
"Ở Cửu Thiên còn có thể nhặt thi?" Lục Thần nhìn thoáng qua nữ nhân ngã vào trong tuyết, lại nói nữ nhân này thật sự rất xinh đẹp, da thịt như tuyết, dù ở trong tuyết vẫn lộ ra làn da trắng mịn.
Có nên ném nàng đi hay không?
Lục Thần mấy lần muốn đi, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua.
Trần Lương tửu cũng là rượu ngon nổi tiếng ở Đông Nhạc quốc, mùi rượu thơm nhẹ, một đường vào cổ họng, nhưng men rượu thật sự khá mạnh, cao thủ mà không cao tay, uống nhiều quá cũng sẽ say.
Nữ nhân này uống không ít hơn mình, mình cũng chóng mặt, có lẽ nàng cũng không kém.
Nếu để lại một mình nàng ở nơi này, có thể sẽ bị chết cóng.
Suy nghĩ một chút, Lục Thần lung lay đứng lên, kéo nữ nhân kia lên thảm da thú của mình, đắp thảm lên, lại bỏ thêm một ít rơm củi vào đống lửa, còn bản thân thì lại lấy ra một tấm thảm dự bị, dựa trên vách nham thạch nhắm mắt dưỡng thần.
"Tiểu Mao Đoàn, Đại Hoàng, các ngươi cũng đừng chơi nữa, nên nghỉ ngơi."
Đại Hoàng núp ở bên cạnh Lục Thần để lột xác, Tiểu Mao Đoàn chui vào trong quần áo Lục Thần, dần thiếp đi.
Hai mắt nhắm lại, khi lại mở ra, sắc trời tờ mờ sáng.
Lục Thần vội vàng lắc đầu, khiến mình tỉnh táo một chút.
Đống lửa đang cháy đã nhỏ đi nhiều, còn nữ nhân kia vẫn đang nằm ngủ say ở đó.
Lục Thần thở phào một hơi, nhét Tiểu Mao Đoàn trong ngực mình vào trong lòng Đại Hoàng, đứng dậy đi đun nước.
Không lâu sau Đại Hoàng đã tỉnh, tên này giống như có tinh thần xài không hết, vừa dậy đã đánh thức Tiểu Mao Đoàn, hai tên này chạy sang một bên tìm hiểu Cửu Chuyển Kim Ô Kính.
Sau khi Lục Thần bận việc xong, hắn nhìn thoáng qua nữ nhân, phát hiện nàng lại đang mở to mắt, nằm nghiêng người, một tay chống đầu, đang ngẩn người nhìn sang bên này.
Đứng trên địa vị cao nhiều năm, hằng ngày ăn sung mặc sướng, vạn người kính ngưỡng, nhưng hôm nay lại đơn giản qua đêm trên đất tuyết với nam nhân này như vậy.
Trời gần sáng, nam nhân thức dậy bận rộn, nấu nước, còn mình thì nằm trong chăn ấm áp... Lẽ nào đây chính là sinh hoạt của người bình thường sao? Đơn sơ giản dị, nhưng cũng có một loại mùi vị đặc biệt.
Càng thú vị hơn là người ở chung với nàng cả đêm lại là Duy Ngã Độc Cuồng mà nàng vẫn luôn truy lùng!
Chính là cái tên lấy được chí bảo, làm bị thương Vũ Vương kia!
"Ngươi đã tỉnh?" Lục Thần mang nước nóng qua đây: "Uống chút nước nóng cho tỉnh táo."
Khi nữ nhân này nằm nghiêng, tóc dài buộc lên được thả ra, Lục Thần nhìn thoáng qua thì cũng hơi sửng sốt.
Nữ nhân này cứ nằm ở trên thảm như vậy, rất dễ khiến người ta có những ý nghĩ kỳ quái.
"Nhìn cái gì vậy?" Nữ nhân mở to mắt kỳ quái nhìn Lục Thần, lại nói, hình như đã lâu rồi không ai dám nhìn chằm chằm mình như vậy.