Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhưng hiện tại nàng cũng không muốn truy cứu.
"Không có gì." Lục Thần nghiêng đầu, xoay người nhìn đống lửa.
Nữ nhân mỉm cười, ngồi dậy, bưng nước nóng lên uống hai ngụm: "Ngươi xoay người đi, ta thay quần áo."
"Hả?"
"Dù sao ta cũng không thể ngày nào cũng mặc một bộ quần áo chứ?"
Nữ nhân thích mua quần áo, Lục Thần đã sớm biết, dù sao hắn cũng có một muội muội, nhưng vấn đề là nơi này là Ngũ Trọng Thiên, nếu thay đổi thì chỉ có thể là đổi trang bị hoặc là thời trang.
Hắn cũng chỉ có ba bộ thời trang, trong đó có một bộ tình lữ còn chưa từng mặc lần nào, hai bộ khác, phần lớn thời gian sẽ mặc Cô Ảnh Độc Điếu, khi ngẫu nhiên chiến đấu sẽ mặc huyết Cuồng Kiếm thần.
Nhưng hình như nữ nhân này là một ngày một bộ... Đây là xa xỉ cỡ nào!
Nhưng dù sao cũng là việc của người khác, Lục Thần cũng không hỏi nhiều, liền xoay người sang chỗ khác không nhìn: "Xong rồi thì nói cho ta biết."
Phía sau vang lên một trận âm thanh nhỏ, lúc này trong lòng Lục Thần cực kỳ mâu thuẫn, tối hôm qua người này uống say thì không sao, hiện tại tỉnh táo, chẳng lẽ lại muốn đánh lén mình!
Đúng lúc này, Đại Hoàng chạy lại, nó tuyệt đối không sợ bị mắng, trừng mắt nhìn chằm chằm nữ nhân kia thay quần áo.
Có Đại Hoàng nhìn, Lục Thần yên tâm hơn nhiều.
Cũng không biết có phải là Đại Hoàng cố ý hay không, Cửu Chuyển Kim Ô Kính lại chiếu ngay trước mặt Lục Thần. Đối với Lục Thần, cái gương này là một mặt gương đồng mơ hồ, hiện tại lại có một bóng dáng thướt tha lúc ẩn lúc hiện xuất hiện trong gương.
Mấu chốt là nữ nhân kia thật sự đang thay quần áo!
Cởi xuống áo khoác vai bằng lụa, cởi ra áo ngoài, rút xuống áo lót, tuy cái gương mơ hồ, thế nhưng khi nhìn kỹ vẫn có thể thấy được dáng người hoàn mỹ, dáng vẻ yêu kiều, bắp đùi thon dài kia...
Nhưng hình như tốc độ của đối phương rất nhanh, có lẽ thường xuyên thay quần áo nên cũng nắm giữ kỹ xảo, nhanh chóng thay một bộ váy dài màu xanh dương nhạt nhạt...
"Này, nhìn đủ chưa?" Không biết từ lúc nào, nữ nhân đã thay quần áo xong, đi tới sau lưng Lục Thần: "Ngươi biết nhìn lén ta thay quần áo là tử tội hay không?"
"Ngươi lại còn cầm một chiếc gương nhìn trắng trợn như thế! Có tin ta móc cặp mắt của ngươi ra hay không!"
Lục Thần quay đầu, lau vết máu trên lỗ mũi: "Khụ khụ, ta không thấy gì hết, còn nữa, cái gương này không phải của ta... Là nó!" Lục Thần chỉ vào Đại Hoàng.
Đại Hoàng nhanh chóng mang theo Cửu Chuyển Kim Ô Kính chạy đi xa...
Thủ phạm chính gây chuyện lẩn trốn, nữ nhân liếc mắt nhìn Lục Thần, tuy vừa rồi nàng trách mắng dọa người, nói móc mắt tội chết gì đó, nhưng hình như hiện tại cũng không bắt được chứng cứ phạm tội thực tế nào của Lục Thần nên chỉ có thể thôi.
Đổi một bộ váy dài màu xanh dương nhạt, nữ nhân này bỗng có một phong vị khác.
Nàng ngồi trên hòn đá bên cạnh đống lửa, váy dài rơi trên mặt tuyết, giống như Lam Liên hoa nở rộ.
"Hiện tại ta cũng không biết mình muốn đi đâu, ta thấy ngươi cũng chỉ có một mình, nếu không chúng ta đi chung thì sao?" Nữ nhân nhìn về phía Lục Thần.
"Ta muốn đi một nơi rất xa, ngươi không thể nào tiếp tục đi theo ta." Lục Thần nói.
"Vậy có thể đi tới đâu thì đi tới đó. Ngươi yên tâm, ta sẽ không gây rắc rối cho ngươi, ngoại trừ làm cơm, ta quen thuộc Ngũ Trọng Thiên hơn ngươi một chút."
Câu nói sau cùng của nữ nhân thật sự thuyết phục Lục Thần, hắn lăn lộn ở Đông Nhạc quốc lâu như vậy cũng coi như quen thuộc một chút, nhưng hắn lại chưa quen con người và địa lý của Bạch Sư quốc mà hắn sắp phải đi.
Huống hồ nữ nhân này thật sự rất đẹp, đi theo thì đi theo! Dù sao Lục Thần cũng không quá sợ nàng ăn mình, cùng lắm thì giữ lại chút tâm tư là được.
"Này, ta sẽ phải đi đến những quốc gia khác, ngươi chắc chắn muốn đi theo?" Lục Thần nói.
Nữ nhân mỉm cười: "Dù là chân trời góc biển thì ta cũng đi theo. À, đừng này này như vậy, ta có tên! Ta tên là Lạc Dao."
"Ta tên là Vô Danh."
Trong lòng Lạc Dao buồn cười, người này dám chạy đến Đông Nhạc Vương Thành, lại không dám nói mình tên là Duy Ngã Độc Cuồng.
Hai người ăn chút gì đó, sau đó cùng nhau đi tới thôn trang nơi Tuyết Nhi ở.
Tối hôm đó, hai người đã tới thôn trang nhỏ không biết tên kia.
Thiên Thu Tuyết và Thái thúc đã sớm đợi Lục Thần ở cửa thôn, chỉ là còn có một nữ hài mặc áo màu xanh dương đi theo sau lưng Lục Thần.
"Thái thúc, Tuyết Nhi!" Lục Thần thấy hai người thì tâm trạng thật tốt, chào hỏi từ đằng xa.
Ánh mắt của Thái thúc và Tuyết Nhi không khỏi nhìn về phía nữ nhân sau lưng hắn, chẳng qua sau khi thấy tướng mạo của nữ nhân ở phía sau, trong mắt hai người tràn đầy sự sợ hãi.
"Tại sao là nàng?"
Vị Đông Nhạc Đại Đế này, phàm là người tu tiên, người biết Dao Đế cũng không phải số ít, dù chưa thấy chân dung, nhưng Dao Đế để lại không ít Ảnh Thạch chiến đấu, có thể nói là Ảnh Thạch chiến đấu quý hiếm nhất trên thị trường, là môn bắt buộc của rất nhiều môn phái.
Còn Thái thúc và Tuyết Nhi hàng năm phiêu bạt ở bên ngoài, cũng coi như kiến thức rộng rãi, sao lại không biết Dao Đế.
Người đi theo Vô Danh lại là Nữ Đế Đông Nhạc quốc chứ không phải Lạc Dao!
Từ rất xa, Lạc Dao lặng lẽ ra dấu im lặng với Thái thúc và Tuyết Nhi.
Mặc dù hai người không biết nguyên nhân, nhưng chỉ có thể tuân theo ý Dao Đế, cố gắng khiến mình không lộ ra vẻ sợ hãi.
Lục Thần đã đến trước mặt hai người: "Thái thúc, Tuyết Nhi, sống ở chỗ này tốt chứ?"
Không lâu sau, Lạc Dao cũng đã đi tới: "Vô Danh ca, hai vị này là bằng hữu của ngươi?"
Vô Danh... Ca! Dao Đế cũng gọi là Lục Thần là Vô Danh ca? Điều này làm Thái thúc và Tuyết Nhi vô cùng sợ hãi.
Lục Thần lại không phát hiện điều khác lạ, nói: "Đúng vậy, bọn họ là một trong những bằng hữu vốn không nhiều của ta ở Ngũ Trọng Thiên. Thái thúc, Tuyết Nhi, vị này chính là Lạc Dao cô nương, ta gặp nàng ở Tuyết Sơn, cùng kết bạn đi."
"Vô Danh, ngươi... Sao ai ngươi cũng dám dẫn..." Thái thúc muốn nói lại thôi, thực lực của Dao Đế nằm ở nóc nhà của Đông Nhạc quốc, nhìn khắp Ngũ Trọng Thiên thì cũng là tồn tại cao cấp.