Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1117 - Chương 1117: Bạn Của Lục Thần (4/25)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1117: Bạn của Lục Thần (4/25)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

Tuy Tuyết Nhi có quan hệ không cạn với Băng Thần, còn hắn ta lại là người bảo vệ trái tim của Băng Thần, nhưng từ sau khi việc lần trước kết thúc, mối quan hệ này đã không còn, giờ hai người bọn họ đã là người thường.

Quan trọng nhất là Dao Đế không muốn Vô Danh biết thân phận của mình, trong này có mưu đồ gì đó không muốn bị người khác biết!

Bọn họ không thể không lo lắng cho Lục Thần.

Dù sao Lạc Dao cũng là người có kinh nghiệm, liếc mắt liền nhìn ra sự lo lắng của hai người này, ấm áp cười nói: "Tuy ta và Vô Danh ca chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng vì được Vô Danh ca chăm lo nên ta mới có thể đi ra khỏi Tuyết Sơn, trong hai tháng này, ta sẽ đảm bảo sự bình an cho hắn."

Những lời này là nói cho Thái thúc và Tuyết Nhi nghe, nàng đang hứa hẹn với hai người này, trong hai tháng này, chẳng những bản thân sẽ không làm hại Lục Thần mà còn có thể đảm bảo sự an toàn cho hắn.

Để đổi lại, nàng hy vọng bọn họ có thể giữ bí mật!

Tuyết Nhi đột nhiên mở miệng nói: "Vậy sau hai tháng thì sao?"

Lạc Dao mỉm cười: "Chúng ta cũng chỉ tạm thời kết bạn, cũng không phải kết làm tiên lữ, sao có thể đảm bảo hắn trọn đời? Nhưng ta có thể chắc chắn là Lạc Dao tuyệt đối sẽ không làm hại Vô Danh ca."

Tuyết Nhi không nghe ra lời nói bóng gió của Lạc Dao, còn muốn nói tiếp gì đó. Nhưng Thái thúc đã hiểu, Lạc Dao sẽ không làm hại Vô Danh, nhưng sau khi Lục Thần biết nàng là Dao Đế thì không thể bảo đảm!

Đây là đảm bảo, cũng là uy hiếp!

Mí mắt Thái thúc nhảy lên, coi như vì an toàn của Vô Danh, xem ra bọn họ chỉ có thể chọn cách im lặng.

Hắn ta vội vàng kéo Tuyết Nhi lại, thầm trao đổi ánh mắt, để nàng đừng tìm hiểu kỹ, xoay người cười nói với Lục Thần: "Mau vào trong nhà ngồi một chút!"

Bỏ qua vị Dao Đế này, Thái thúc và Tuyết Nhi cũng đã lâu chưa thấy Lục Thần nên đã sớm chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, hôm nay Tuyết Nhi tự mình xuống bếp, làm một bàn đồ ăn lớn cho Lục Thần.

Trong bữa tiệc, đám người Lục Thần cười nói, ăn uống linh đình, Lạc Dao lại không ai để ý tới, nhưng nàng cũng có việc của mình, cúi đầu mạnh mẽ ăn.

Thái thúc hơi không nhìn nổi, đường đường là Dao Đế, Đông Nhạc Quân Chủ, sao lại ăn cơm như thế này: "Cái kia, Dao... Dao cô nương, ngươi ăn từ từ, vẫn còn đồ ăn."

Lục Thần cười nói, "Thái thúc, ngươi cứ mặc kệ nàng, đã mấy ngày rồi nàng không được ăn no."

Lạc Dao tranh thủ ngẩng đầu, nói: "Các ngươi cứ ôn chuyện, không cần để ý đến ta."

Người này đúng là tuyệt đối không khách sáo.

Trong bữa tiệc, Lục Thần cũng nói mình sắp phải đi Bạch Sư quốc, tuy trước kia Thái thúc cũng vào Nam ra Bắc, nhưng cũng chỉ ở Đông Nhạc quốc, về tình cảnh Bạch Sư quốc thì chỉ có thể nói là có biết một hai.

"Vô Danh, Bạch Sư quốc không có quá nhiều Nhân tộc, phần lớn là dị tộc, mà ngươi cũng biết thực lực bản thể của dị tộc rồi đó, bản thân mạnh mẽ hơn nhân loại rất nhiều!"

Lục Thần gật đầu: "Vậy cũng không sao cả, dù sao nhìn đẳng cấp tu tiên cũng đại khái biết được thực lực đối phương. Lại nói, ta cũng không phải đi đánh nhau."

"Không phải!" Thái thúc đột nhiên nói: "Nói thế này, chắc ngươi cũng biết, cường độ linh lực hoàn toàn quyết định hạn mức cao nhất của 3D, nhưng bởi cấu tạo thân thể khác nhau, linh lực giống nhau, ví dụ như hạn mức 3D cao nhất của nhân loại là gấp ba linh lực, nhưng thể chất Yêu Thú tộc có thể gấp 18 lần linh lực, lực lượng Thiên Ma tộc là gấp 20 lần linh lực! Còn có một số chủng tộc, hạn mức 3D cao nhất trung bình đều vượt xa nhân loại!"

Lục Thần nghe xong liền nghĩ lại còn có chuyện như vậy sao!

"Nhân tộc tiến vào Cửu Thiên từ Nhất Trọng Thiên, nhưng có chủng tộc từ Nhị Trọng Thiên, Tam Trọng Thiên, thậm chí trực tiếp tiến vào từ Tứ Trọng Thiên, là bởi vì Chiến Hồn bọn họ thừa kế một phần cường độ thân thể vượt xa Nhân tộc! Tới Ngũ Trọng Thiên, ưu thế này lập tức được thể hiện càng thêm rõ ràng, bản thể tranh đấu, bọn họ đã có ưu thế bẩm sinh!"

Lục Thần khẽ nhíu mày, hắn đã cảm nhận được sự khinh bỉ của các chủng tộc khác đối với Nhân tộc từ mấy Trọng Thiên trước, thực lực của dị tộc cũng đúng là càng mạnh, Ngũ Trọng Thiên càng chú trọng hơn bản thể, Chiến Hồn mà Nhân tộc trăm đắng nghìn cay khổ cực bồi dưỡng ra được nhiều nhất chỉ có thể chiến đấu một giờ, cho nên trên thực tế, Nhân tộc tới Ngũ Trọng Thiên sẽ bị suy yếu nghiêm trọng, nhưng chủng tộc khác thì đều ước gì dùng bản thể chiến đấu, vì bản thân bản thể của bọn họ cũng rất mạnh mẽ!

"Nhân tộc tranh chấp với bọn chúng chỉ có thể dựa vào kỹ xảo và tích lũy." Thái thúc nói.

Lục Thần gật đầu, "Thái thúc, ta biết rồi, đến lúc đó ta sẽ làm việc cẩn thận."

"Haizz, ta biết ngươi không phải là một người dễ xúc động, ta chỉ sợ ngươi không gây chuyện, nhưng bọn họ lại trêu chọc ngươi, dị tộc khinh bỉ Nhân tộc cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, bên Đông Nhạc quốc có Nhân tộc làm chủ thì không tính, những quốc gia khác... Ngươi phải đặc biệt khiêm tốn."

Lục Thần mỉm cười: "Thái thúc, không phải ta vẫn luôn rất khiêm tốn sao."

Một câu nói trong lúc vô tình làm Lạc Dao đang ăn ngấu nghiến ở bên cạnh phun ra một ngụm rượu.

Khiêm tốn? Ngươi chắc chắn ngươi khiêm tốn?

Thái thúc nhìn về phía Lạc Dao, nghiêm mặt nói: "Dao cô nương, ta hy vọng ngươi có thể làm tròn lời hứa như những lời ngươi nói, có ngươi ở đây, chắc sự an toàn của Vô Danh sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì trên đường, tuy đúng là ta thực lực hèn mọn, nhưng ta tuyệt đối sẽ tìm ngươi để đòi một lời giải thích!"

Lạc Dao lau miệng, thản nhiên nhìn về phía Thái thúc: "Lời ta đã nói ra, đương nhiên sẽ không nuốt lời! Trong hai tháng, ta đảm bảo hắn bình an."

Lục Thần kinh ngạc nhìn Lạc Dao, người này đúng là càng ngày càng nhìn không thấu, chỉ là hình như lời nàng nói hơi quá vẹn toàn.

Nàng còn không biết mình muốn đi làm cái gì!

Chạng vạng tối, Thái thúc sắp xếp cho Lục Thần và Lạc Dao hai căn nhà sát vách.

Thôn trang bị băng tuyết bao trùm dưới bầu trời sao có vẻ đặc biệt an nhàn tĩnh mịch, Lục Thần ngồi trên nóc nhà, nhìn từng căn nhà tuyết lóe lên ánh lửa, từng gian tắt đèn.

Bình Luận (0)
Comment