Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Thần hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía người kia, “Cho nên, trong mắt ngươi thì chúng ta là thứ mua vui cho ngươi sao?”
“Nếu đúng thì sao? Có thể có loại cơ hội này, hẳn các ngươi phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng!”
“Đại nhân, cầu xin ngài mở cổng ra đi, muốn mua vui thì để cho một mình ta lưu lại là được rồi!” A Thiết suýt chút nữa bật khóc, “Để cho ân nhân và nữ nhi của ta vào thành đi, ta van xin ngài!”
Mắt thấy phía trước chính là cổng thành, bọn họ sắp chạy thoát còn kém một chút xíu mà thôi! Hậu quả đang chờ bọn họ chính là Nguyệt Viên Chi Dạ kinh khủng nhất!
“Bọn họ là ân nhân của ngươi chứ không phải ta, nữ nhi của ngươi là bảo bối trong mắt ngươi, nhưng với ta thì không đáng một đồng!” Người kia không hề bị lay động, “Có thêm mấy người mới thú vị, thật vất vả Yêu Ma mới ra ngoài một lần, chúng ta cũng muốn tận tình địa chủ, để nó ăn no. Thịt của mấy nhân loại các ngươi này là ngon nhất, coi như ta đưa thức ăn khuya cho bọn chúng.”
A Thiết còn muốn nói tiếp gì đó, Lục Thần lại vỗ bả vai của hắn ta một cái, “Thiết ca, đừng cầu hắn, không thấy hắn có lòng muốn nhìn chúng ta chết đi sao?”
“Thế nhưng, thế nhưng, chúng ta chỉ kém một bước!” A Thiết ảo não không thôi.
Lục Thần mỉm cười, “Kỳ thực, đưa các ngươi tới Khổng Tước thành hay không cũng không quan trọng đến như vậy, coi như đưa các ngươi tới, ta cũng sẽ không lưu lại.”
“A?” Chẳng những A Thiết kinh ngạc, ngay cả Lạc Dao cũng kỳ quái nhìn về phía Lục Thần.
Lục Thần nhìn về phía sau lưng, sắc trời dần tối lại.
Ánh mắt Lục Thần ngưng trọng lên, “Vốn ta định nhìn Ma Đồng cốc thật kỹ một chút, rốt cuộc có tên nào đang ở đó!”
Linh mạch ở đây, có phải người bảo vệ linh mạch là Tứ Thiên Vương Ma Thú hay không?
Nhưng cho dù là gì, muốn bảo vệ linh mạch, sẽ không thể tránh khỏi trận chiến này, tất nhiên nếu đã không thể tránh khỏi, vì sao lại phải trốn Nguyệt Viên Chi Dạ!
Ngẩng đầu liếc nhìn vách núi, mặt trăng đã treo cao.
“Tìm chỗ nghỉ ngơi đi.” Lục Thần dẫn theo ba người, tìm một chỗ bằng phẳng ngay tại bên ngoài Khổng Tước thành.
“Còn thất thần làm gì, không ăn cơm sao? Thêm đống lửa nấu nước nấu cơm ăn chứ.” Lục Thần buồn cười nhìn phụ tử A Thiết mặt mũi ngơ ngác.
A Thiết cũng kịp phản ứng, gật đầu nói, “Thứ kia cũng chưa chắc là có thể tìm được chúng ta, coi như tới, chúng ta cũng không thể lấy bụng đói mà đánh. Tiểu Tuệ, bắt nước nấu cơm!”
Hai người tìm kiếm một ít củi khô gần đó, bắt đầu bận bịu.
Lục Thần đi đến bên cạnh Lạc Dao, “Này, bây giờ còn chưa đến hai tháng, ngươi còn có thể đảm bảo an toàn của ta chứ?”
Lạc Dao lườm Lục Thần, “Ngay từ đầu ngươi đã nghĩ tới rồi?”
“Tự ngươi nói đảm bảo an toàn của ta hai tháng, cũng không phải ta ép ngươi.”
Lạc Dao bất đắc dĩ nở nụ cười, “Chẳng trách ngươi vẫn luôn không nói ngươi muốn tới làm gì, tên nhà ngươi quá xấu rồi!”
“Ta cũng không biết sẽ phải đối mặt với cái gì vào Nguyệt Viên Chi Dạ, ta không xác định còn có thể đảm bảo an toàn của ngươi hay không.”
“Nếu ta đánh không lại, ngươi nhát gan như vậy, chắc sẽ chuồn đi?”
Lục Thần mỉm cười, “Đương nhiên là chuồn đi, ngay cả ngươi cũng đánh không lại, ta còn không chạy.”
Lạc Dao lắc đầu, cũng đúng, cái tên tiểu nhân Duy Ngã Độc Cuồng hèn hạ này, đến bây giờ hình như cũng không tự mình động thủ một lần, dù là Dạ Hành Quỷ Tộc, hắn cũng chỉ đối phó với mấy nữ nhân Địa Tu mà thôi.
“Ngươi chạy đi, nhớ mang theo phụ bọn họ tử.” Lạc Dao nói xong, quay người ngồi cạnh gốc cây, nhắm mắt dưỡng thần.
Lục Thần mỉm cười, không ngờ gia hỏa dữ dằn này lại suy nghĩ cho phụ tử A Thiết.
Hắn nhìn về phía bóng đêm, hơi híp mắt lại.
“Bát Mục hay là Cửu Mục, hay là yêu ma quỷ quái gì, ta đến đây!”
A Thiết đang ngẩn người trông coi nồi nước, có lẽ đang lo lắng cho số mệnh sắp đến.
Nước trong nồi hơi rung nhẹ, dần dần, không riêng gì nước rung lắc, tiếp theo là củi đốt, tiếp theo là mặt đất, nước trong nồi càng rung càng cao, nước sôi bắn ra cả mặt đất!
A Thiết ngẩng đầu, trên vách núi, thủ quân Khổng Tước thành tụ lại, tất cả đều giương cung cài tên, đã tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Không biết từ lúc nào, trên bầu trời, một vòng trăng tròn treo ở bầu trời sao, đang rơi vào bầu trời phía trên hạp cốc, chiếu sáng toàn bộ hạp cốc!
“Nguyệt Viên Chi Dạ!” Con ngươi A Thiết co lại.
Ma Đồng cốc kéo dài ngàn dặm, nhưng dù là bất kỳ địa phương nào, cũng không có ai dám xuyên qua hạp cốc dưới Nguyệt Viên Chi Dạ, bởi vì cho dù ở nơi nào, thứ kia đều sẽ tìm được ngươi!
Mặt đất rung động ầm ầm, rung lắc kịch liệt, chấn động tảng đá trên vách đá chung quanh lăn từ trên cao xuống.
Trong đêm tối, mấy thân ảnh chậm rãi hiện ra từ trong bóng tối.
Ba mươi, bốn mươi Giảo, tuy nhiên thân hình của bọn nó càng cao lớn hơn, cơ thể mờ nhạt, toàn thân tỏa ra sương mù màu đen, chỉ là mơ hồ có thể nhìn được hình dáng của bọn chúng.
Nếu nhìn kỹ, ánh mắt của bọn nó bốc lên khói đen yếu ớt, chính giữa khói đen là ánh mắt màu xanh lá cây đậm.
“Không phải Vũ Giảo, là Quỷ Giảo!” Lạc Dao nhìn chằm chằm bầy Ma Thú đối diện, “Những Giảo này, e rằng cũng đã gần đến bát chuyển, vì sao lại đột ngột xuất hiện nhiều như vậy? Chẳng lẽ là Nguyệt Viên Chi Dạ viễn cổ!”
Nhưng khi sau lưng truyền đến một tiếng thú rống khẽ, những sinh vật khủng bố này lại rạp đầu xuống đất, tự giác tản ra hai bên nhường đường.
Một cự thú cao chừng 25m, nhẹ nhàng bước tới từ trong một đám Quỷ Giảo, chậm rãi đi ra từ trong bóng tối!
Phải biết rằng Ma Thú Ngũ Trọng Thiên khác biệt với dã quái Thiên Vực phía trước, hình thể bọn chúng kém xa những dã quái kia, nhưng thực lực chúng nó chắc chắn mạnh hơn BOSS dã quái trước đó!
Sở dĩ hình thể nhỏ, đó là bởi vì bọn chúng đều lấy bản thể chiến đấu!
25m, đã cao hơn những con Vũ Giảo lục, thất chuyển trước đó gấp đôi!
Cự thú tương tự báo săn, dáng người thon dài, trên người có vằn vàng kim, sau người mọc ra ba cái đuôi.
Ghê người nhất là rất nhiều con mắt, tùy ý phân bố trên đầu nó, mỗi một con mắt cũng không có mí mắt, chuyển động không theo quy luật.