Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Lúc này Lục Thần mới giật mình tỉnh giấc từ trong trầm tư, tuy Lạc Dao mạnh mẽ, nhưng mục đích của bọn họ là sớm rời khỏi chiến đấu một chút.
"Ừm, ta đi giúp nàng, hai người các ngươi ở nơi này, đừng có chạy lung tung." Lục Thần mới bước ra một bước thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ vang trong chiến trường.
Oanh một tiếng, trong phạm vi vài trăm thước, nước mưa hội tụ trên mặt đất, kể cả bùn đất, thực vật đều đột nhiên nổ tung.
Lục Thần vội vàng nhìn về phía chiến trường.
Lạc Dao đang chậm rãi đi tới, mà vụ nổ phía sau nàng lại càng bùng nổ mãnh liệt!
"Đi nhanh, Bạo Phá trận pháp của ta không trói chân được chúng nó bao lâu! Vừa rồi ta đã hết sức cố gắng khống chế số lần trọng sinh của chúng, phần lớn là lục chuyển, nếu lại trọng sinh đến thất chuyển, đến lúc đó sẽ khá là phiền toái!" Lạc Dao nhanh chóng lướt đến trước mặt ba người.
Lục Thần càng thêm kinh ngạc.
Vừa rồi Lạc Dao lại còn bày ra trận pháp trong tình cảnh hung hiểm như vậy? Ngay cả mình cũng không phát hiện!
Không chỉ như vậy, ngay từ đầu khi nàng chiến đấu thì đã không nghĩ tới chuyện đi liều mạng, mà lợi dụng việc di chuyển để bố trí trận pháp, có thể thấy được nàng cũng không phải là loại người ngốc nghếch thích đánh nhau.
Nữ nhân này, khá mạnh!
"Đến hiện tại mà ngươi còn không dùng Hồn Thể Hợp Nhất?" Lục Thần hơi hứng thú đánh giá Lạc Dao, e rằng trong số những người hắn từng gặp, đây là người có thực lực ngang ngửa mình nhất.
"Vũ Giảo mà thôi..." Lạc Dao nhẹ nhàng trả lời một câu, nói xong thì dẫn đầu phóng về phía con đường phía trước: "Theo sát ta!"
Lục Thần nhìn theo bóng lưng của Lạc Dao, trong lòng không khỏi cảm thán, đây là bản tính của nàng sao? Gặp loạn không sợ hãi, khá cường thế, hơn nữa thực lực cũng rất mạnh.
"Còn gạt ta vài ngày chưa ăn cơm..." Lục Thần chửi bậy xong thì nhanh chóng chạy theo.
Đoàn đội xung quanh nhìn thấy đám người Lạc Dao, có người xin giúp đỡ lẫn nhau, nhưng Lạc Dao không thèm để ý.
Tiểu Tuệ hơi không nỡ: "Không cứu bọn họ sao?"
Lạc Dao quả quyết nói: "Không cứu!"
Bốn người một đường về lao nhanh phía trước, có Vũ Giảo nhào tới, Lạc Dao giơ tay lên chém ra một kiếm, không lưu tình chút nào.
Không lâu sau, bốn người đã đột phá vòng vây, thoát ra khỏi sự vây quanh của Vũ Giảo, nhanh chóng di chuyển về phía Khổng Tước thành.
Muốn đuổi kịp Lạc Dao không phải một chuyện dễ dàng, Lạc Dao thuộc loại người không quen ngừng lại, A Thiết còn có thể đuổi kịp, nhưng Tiểu Tuệ thì hơi lực bất tòng tâm.
"Tiểu Tuệ, nhanh!" A Thiết hơi nóng nảy.
Lục Thần đưa tay bắt lấy Tiểu Tuệ đặt ở sau lưng: "Thiết ca, để ta cõng nàng, rời khỏi nơi này trước!"
Dần dần đã không còn Vũ Giảo đuổi theo, mưa to trước mặt cũng lập tức nhỏ đi nhiều, chỉ là khi quay đầu nhìn lại, lối vào vẫn là một vùng mưa bụi ảm đạm nặng nề.
Cuối cùng tốc độ của đội ngũ chậm lại một chút, A Thiết lắc đầu, không biết lại có bao nhiêu người phải ngã xuống trong mảnh lầy lội này.
Đội ngũ hơn 200 người, hiện tại chỉ còn lại có bốn người bọn họ.
Mây đen vẫn còn trên ở đỉnh đầu, bốn người cũng không dám dừng lại nghỉ ngơi, tiếp tục chạy về phía Khổng Tước thành.
Lại nói, một khu vực lớn như thế đều là mây đen dày đặc, làm cho hơi thấy không rõ sắc trời, nhưng sau khi bọn họ dần chạy xa khỏi khu vực trung tâm mưa như thác đổ, mây đen dần mỏng đi, trái tim của A Thiết cũng lại treo lên.
"Không hay, trời sắp tối!"
Sau khi Lạc Dao nghe được thì âm thầm tăng nhanh tốc độ.
Nửa giờ sau, trong cốc đã tối dần, đỉnh sườn đồi dốc đứng cao mấy trăm thước đã hơi lộ ra một chút ánh trăng!
"Nguyệt Viên Chi Dạ!" Mí mắt A Thiết nhảy lên.
Nhưng may mắn là cũng đúng lúc này, bọn họ thấy được một bức tường thành cực lớn xây dọc theo núi ở phía trước.
Trên tường thành có khắc ký hiệu của thành với màu sắc rất rực rỡ, hình như là cái đuôi Khổng Tước đang xòe ra.
"Chúng ta đã đến Khổng Tước thành! Nhanh, nhanh, phía trước chính là Khổng Tước thành!" A Thiết hưng phấn kêu to.
Bốn người ra roi thúc ngựa, thậm chí trực tiếp sử dụng kỹ năng di chuyển vị trí, chạy gấp về phía Khổng Tước thành!
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên mặt đất ầm ầm, ngay sau đó, mặt đất trước tường thành của Khổng Tước thành từ từ dâng lên một bức tường thành làm từ sắt thép.
Một bức tường thành còn chưa đủ, lại còn phải thêm một bức tường sắt?
Một tiếng quân hào vang vọng hạp cốc!
Trên vách đá sau thành lập tức xuất hiện ra một lượng lớn bóng dáng, bọn họ cầm cung tiễn trong tay, đứng ở đỉnh vách núi, xếp thành hàng phủ kín toàn bộ phạm vi Khổng Tước thành!
"Mọi người chú ý, Nguyệt Viên Chi Dạ, Ma Vật sống lại, đều lên 120% tinh thần cho ta!"
Cùng lúc đó, bốn người Lục Thần cũng đã chạy được tới trước cửa thành.
Cửa sắt còn chưa hoàn toàn dâng lên, chỉ cần lúc này bọn họ mở cửa thành thì bốn người có thể tiến vào Khổng Tước thành.
"Là quân phòng thủ Khổng Tước thành! Tướng quân, xin mở cửa thành ra, cho bốn người chúng ta đi vào, xin các ngươi!" A Thiết hô to.
Trong đám quân phòng thủ, một tên nam tử mặc giáp vàng từ trên cao nhìn xuống, liếc mắt liền thấy được bốn người A Thiết.
"Hửm? Vẫn còn có người ở đó?"
"Cửa thành đã đóng cửa, cút đi cho ta!"
Lạc Dao cau mày, là Quốc Quân Đông Nhạc, tất nhiên nàng vô cùng hiểu rõ loại công sự quân sự này.
"Ngoại môn của các ngươi còn chưa hoàn toàn đóng, chứng tỏ thời gian phong thành chưa đến, nội môn mở ra cũng không ảnh hưởng đến việc ngoại môn đóng lại, vì sao không mở cửa?"
Người nọ nhìn Lạc Dao từ đằng xa, hừ lạnh một tiếng, "Vì sao không mở cửa? Bởi vì ta không muốn mở!"
“Ai cũng biết Ma Đồng cốc, Nguyệt Viên Chi Dạ, Ma Đồng mở, Yêu Ma hiện! Thế nhưng ta phụ trách trấn thủ cứ điểm Khổng Tước thành này nhiều năm, lại vẫn chưa từng thấy rốt cuộc Ma Đồng mở là cái đồ chơi gì.” Cánh cửa thép còn đang chầm chậm đóng lại, Thủ Tướng vẫn đang không nhanh không chậm nói.
“Phía trước thiên tượng có biến, không biết có phải là tên kia ở gần đây hay không.”
“Thật ra ta rất hy vọng chính là nó, nếu có thể nhìn thấy cái gọi là Yêu Ma, ha ha ha ha, cũng có thể xem như là một chuyện thú vị!”