Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
“Không, còn chưa kết thúc! Bát Mục, chết cùng ta!”
“Linh đan tự...” Lạc Dao đang chuẩn bị phát động một kích kinh khủng nhất, một khi nàng tự bạo linh đan, uy lực to lớn khó có thể tưởng tượng!
Đúng vào lúc này, đột nhiên một giọng nói vang lên từ đằng xa.
“Ngớ ngẩn! Dừng tay!”
Theo giọng nói nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng màu đỏ như một đoàn hỏa diễm, từ ngoài ngàn mét, bắn nhanh mà đến.
“Đừng từ bỏ! Tẩy Nhĩ Cung Thính!” Lục Thần mạnh mẽ nắm lấy, một lực hút cường đại truyền đến, Lạc Dao bay về phía Lục Thần.
“Muốn chạy sao?” Trong bóng tối lóe lên tám con Ma Đồng màu đen, “Chết cho ta!”
“Bát Phương Nhất Thể!”
Không thể không nói, Bát Mục cũng nắm giữ kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, Tẩy Nhĩ Cung Thính của Lục Thần cũng không cung cấp bất kỳ bảo hộ gì cho Lạc Dao, mà lúc này Lạc Dao gần như đã mất sức chiến đấu.
Lúc này lại phát động Bát Phương Nhất Thể, sau khi khóa chặt Lạc Dao, cho dù Lục Thần cứu Lạc Dao đi, đến lúc đó cũng chỉ ôm lấy một cái xác lạnh băng.
“Tự tìm cái chết!” Lục Thần khẽ quát một tiếng, “Mãnh Hổ Xuống Núi! Tam Trọng Môn! Linh Năng Không Gian Pháo!”
Năm mươi phát Linh Năng Pháo, trực tiếp đánh về phía 8 phân thân! Dưới sự phối hợp của Tam Trọng Môn, Linh Năng Pháo gần như không thất bại!
Ầm ầm ầm ầm, 8 cái phân thân trực tiếp bị đánh nổ thành tám đoàn sương mù!
Một khắc tiếp theo, mưa tên đã rơi vào vị trí vừa rồi của Lạc Dao, không chỉ như thế, còn có một lượng lớn mũi tên lần thứ hai, bắn về phía Lạc Dao.
Lục Thần hừ lạnh một tiếng, trong tay có thêm một thanh trường cung, cây cung này không phải là vật thật, mà do huyễn hóa tạo thành.
“Thiểm Xạ! Cấp Tốc Mãnh Công! Tối Cường Chi Cung!”
Sưu sưu sưu sưu, trên trăm mũi Hắc Tinh Tiễn bắn ra, đánh rơi những mũi tên lần hai kia.
Thời gian gấp rút, hơn nữa dường như đối diện có cường giả, có mấy cái vẫn không thể đánh rơi!
Một giây sau, Lục Thần một tay ôm lấy Lạc Dao, xoay người một cái, còn có mười mũi tên đâm xuyên qua phía sau lưng của hắn, đầu mũi tên sắc bén trực tiếp đâm xuyên ra trước ngực hắn!
Máu tươi trào ra trước ngực Lục Thần, Lạc Dao nằm ở trong ngực Lục Thần, hoảng sợ nhìn từng mũi tên.
“Ngươi... Ngươi bị thương rồi.”
Lục Thần mỉm cười, nhẹ nhàng đặt Lạc Dao ở dưới cây, tự nhìn những vết thương trên người này.
“Tránh khỏi chỗ yếu hại là được, ta đã quen bị trọng thương.” Nói xong, Lục Thần bẻ gãy mũi tên trước ngực, rút mũi tên ra từ phía sau, “Vừa hay, từ trước đến nay ta đánh nhau đều không thích đầy máu!”
Ánh mắt của hắn rơi vào thủ quân trên vách đá, sát ý đã hiện, “Chờ ta giải quyết chuyện nơi đây, những người này một tên cũng đừng hòng chạy!”
Dứt lời, Lục Thần quay người, chậm rãi đi tới giữa chiến trường.
“Lại có một tên không sợ chết?” Âm thanh của Bát Mục vang lên từ bốn phương tám hướng.
Lục Thần lau vết máu ở khóe miệng, trầm giọng nói, “Ngươi nói sai rồi, ta rất sợ chết.”
“Vì không muốn chết, cho nên...” Khóe miệng Lục Thần khẽ nhếch, sau đó dần thu hồi nụ cười, lạnh lẽo nói, “Chỉ có thể để cho ngươi chết!”
Thủ quân trên vách núi không ngờ, nửa đường lại đột nhiên xuất hiện một tên Trình Giảo Kim, cứu Dao Đế.
“Tướng quân, Dao Đế không chết!” Phó tướng vô cùng khẩn trương. Chuyện này là đại sự liên quan tới sinh tử!
Tướng quân liếc mắt nhìn Lạc Dao nghỉ ngơi dưới cây, hơi híp mắt lại, “Không cần phải gấp, nàng đã là nỏ mạnh hết đà, ngươi cảm thấy nam nhân kia có thể ngăn cản Bát Mục Quỷ Tranh sao?”
“Không có khả năng, mặc dù hình như tiểu tử kia có chút thủ đoạn, nhưng dù sao chỉ là Tu Sư thất tinh, hiện tại bản thân còn bị trọng thương, có lẽ sống không qua mấy giây.”
“Vậy được rồi. Cho dù chúng ta không giết chết Dao Đế, cũng đừng quên chủ nhân trong hạp cốc này là ai! Giao cho Bát Mục Quỷ Tranh là được rồi.”
Tướng quân cho thuộc hạ một liều thuốc an thần.
Nguyệt Viên Chi Dạ Bát Mục, thực lực mạnh hơn mấy lần lúc bình thường! Giao cho nó còn có gì không yên lòng.
Lạc Dao cưỡng ép chịu Nguyệt Chi Ám Diện, khiến nàng gần như gục ngã, chỉ có thể giãy giụa ngồi dậy, tựa ở bên cây, nhìn bóng lưng Lục Thần.
A Thiết cùng Tiểu Tuệ vội vàng chạy đến bên Lạc Dao, hai phụ tử cố ý che chở ở bên cạnh Lạc Dao, phòng ngừa thủ quân bắn ám tiễn đả thương người.
“Tiểu nhân hèn hạ, thấy chết không cứu cũng được, lại còn bỏ đá xuống giếng!” A Thiết phẫn nộ nói.
Lạc Dao nhìn hai phụ tử A Thiết một chút, tuy ở trong mắt nàng thực lực của hai người không đáng giá nhắc tới, nhưng nàng có thể cảm giác được, bọn họ đang cố gắng hết sức bảo vệ nàng.
Đột nhiên Lạc Dao nghĩ đến nguyên tắc giao hữu của Lục Thần, chỉ nhìn nhân phẩm không nhìn thực lực, trong lúc nhất thời nàng howi hiểu rõ.
Thực lực những người này thấp kém, lại đáng mến hơn rất nhiều người!
Lần nữa nhìn về phía chiến trường, Lạc Dao hít sâu một hơi.
Nàng biết một cái tên khác của Vô Danh, Duy Ngã Độc Cuồng! Nàng đã nghe nói sự tích về Duy Ngã Độc Cuồng.
Bên trong một triệu người, rút được thứ nhất, tuy không biết rốt cuộc hắn có nhận được chí bảo Nữ Oa hay không, nhưng từ việc trở thành một người duy nhất có cơ hội tới gần tàn phách Nữ Oa, đã không phải người bình thường có thể làm được.
Không mở Hồn Thể Hợp Nhất, ba giây đánh bại ngũ đại cao thủ Vũ Vương phủ.
Những điều này đều đã chứng minh thực lực của hắn tuyệt đối không chỉ đơn giản như bề ngoài.
Nhưng một phương diện khác, tất cả điều Lạc Dao biết chỉ là “nghe nói”, nàng chưa từng thấy Duy Ngã Độc Cuồng ra tay.
Ở trong lòng Lạc Dao, dù Duy Ngã Độc Cuồng có mạnh, cũng không thể mạnh hơn mình.
Có lẽ đến cuối cùng, bọn họ vẫn không chạy thoát vận mệnh phải chết ở Ma Đồng cốc.
Nhưng giờ khắc này nàng lại thoải mái hơn rất nhiều.
Khi Duy Ngã Độc Cuồng dùng cơ thể chặn tên cho nàng, khi hắn thả nàng xuống, quay người đi về phía Bát Mục Quỷ Tranh, dường như cuối cùng nàng cũng đã tiếp xúc với bản chất của Duy Ngã Độc Cuồng...
Một tên điên... Từ đầu đến chân!
“A Thiết, Tiểu Tuệ, các ngươi đi nhanh đi.” Lạc Dao uể oải nói, “Nói không chừng còn có một chút hy vọng sống.”
A Thiết kinh ngạc nhìn Lạc Dao, “Lạc Dao cô nương, ngươi, sao ngươi có thể nói lời này.”