Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Vừa nãy nếu đối phó Bát Mục Quỷ Tranh trong trạng thái Hồn Thể Hợp Nhất thì thật ra thay đổi cũng không lớn. Hồn Thể Hợp Nhất chỉ tăng lên thuộc tính là chủ yếu, trong Nguyệt Chi Cấm Địa, kỹ năng bị cấm thì vẫn bị cấm, mở Hồn Thể Hợp Nhất cũng vô dụng.
Cho dù không mở Hồn Thể Hợp Nhất thì công kích của Vô Danh cũng có thể miểu sát Bát Mục Tranh.
Theo lý thuyết, có mở Hồn Thể Hợp Nhất hay không thì cũng không có gì khác biệt về bản chất.
Một mặt khác, cũng là điểm quan trọng nhất, Vô Danh biết kế tiếp hắn còn một đối thủ mạnh mẽ hơn! Nếu không có bất kỳ con át chủ bài gì mà dám đi chiến đấu với tên này thì đúng là tự tìm cái chết!
“Chẳng lẽ thật sự là...” Nghi ngờ trong lòng Lạc Dao được mở ra từng cái một, đến bây giờ nàng mới biết mình không thấy rõ chiến cục!
Ánh mắt của nàng nhìn qua bóng lưng của Vô Danh, trong lòng căng thẳng.
Lúc này Vô Danh còn sức đánh một trận sao?
Thân ảnh màu đen cực lớn đã đi ra từ trong đêm tối, cuối cùng đám người cũng thấy rõ hình dáng của tên này.
Kỳ Lân!
Hắc Kỳ Lân toàn thân đen như mực!
A Thiết mở to hai mắt nhìn: “Hắc, Hắc Kỳ Lân!”
Tiểu Tuệ hơi không hiểu: “Cha, nếu dựa vào huyết mạch, hình như Kỳ Lân cũng không đặc biệt mạnh.”
A Thiết lắc đầu: “Kỳ Lân cũng có rất nhiều loại, nghe nói có hai điểm để phán đoán Kỳ Lân có thực lực mạnh hay yếu, một là nhìn xem có bao nhiêu màu sắc trên người nó, Kỳ Lân ba màu không bằng hai màu, hai màu không bằng một màu.”
“Điểm thứ hai, nếu màu sắc giống nhau thì nhìn độ đậm nhạt của màu sắc, màu sắc càng đậm thì thực lực càng mạnh.”
“Con Kỳ Lân này là Hắc Kỳ Lân một màu hiếm thấy, Kỳ Lân cũng là cực kỳ hiếm thấy trong các thần thú, đẳng cấp huyết mạch của nó không kém hơn Chung Cực Thần Thú Hung Thú!”
Tiểu Tuệ nghe phụ thân giảng giải, cuối cùng hiểu rõ bây giờ Vô Danh ca đang đối mặt với tồn tại gì.
Trên vách đá, thân thể tướng quân không ngừng run rẩy.
“Là, là tên kia! Tứ Thiên Vương Ma Thú! Vì sao nó lại sẽ xuất hiện ở đây?”
“Không đúng, không phải nó đã chết rồi hay sao! Vì sao nó còn sống!”
Đối mặt Hắc Kỳ Lân, thậm chí lúc này quân phòng thủ đã không còn dũng khí chiến đấu!
Nghe nói trong trận Thần Ma đại chiến trước kia, Tứ Thiên Vương Ma Thú căn bản không có đối thủ, Ma Thú Chí Tôn căn bản không cần ra tay, chỉ trong hai tháng, đại quân Ma Thú gần như san bằng hơn một nửa Ngũ Trọng Thiên!
Dù là Thất Chiến Thần viễn cổ cũng không dám một đánh một với Tứ Đại Thiên Vương!
Nhưng theo tương truyền, trước đây Tứ Thiên Vương Ma Thú cùng nhau mất tích với Ma Thú Chí Tôn, một khi mất tích đã là mấy ngàn năm, thậm chí mọi người đều cho rằng bọn chúng đã sớm không còn tồn tại.
Nhưng ai biết được, hiện tại Hắc Kỳ Lân, một trong Tứ Đại Thiên Vương lại xuất hiện bên ngoài Khổng Tước thành!
Đứng trước mặt con hung thú cao ngất trời này, dù cách nhau mấy ngàn mét nhưng vẫn làm cho người cảm nhận được uy áp không gì sánh được kia.
Giống như bị Tử Thần nhìn chằm chằm!
Chỉ có điều hiện tại Hắc Kỳ Lân cũng không để ý tới những người khác, cặp mắt của nó nhìn chằm chằm nam tử tóc trắng, cụt tay trước mặt.
Lục Thần thản nhiên nhìn con cự thú này.
Nó là Tứ Thiên Vương Ma Thú sao? Cảm giác thật mạnh... Thực lực của nó so với Ma Thú Chí Tôn thì lại như thế nào?
“Nhiệm vụ đáng chết này của ta!” Lục Thần lắc đầu, nhịn không được chửi bậy.
Hình như Hắc Kỳ Lân đã sớm biết Lục Thần, thậm chí còn gọi hắn là “Duy Ngã Độc Cuồng”!
“Duy Ngã Độc Cuồng, muốn mở ra linh mạch không?” Hắc Kỳ Lân cũng không vội ra tay.
Lục Thần ngẩng đầu nhìn Hắc Kỳ Lân: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Hắc Kỳ Lân nói “Tính khí cũng rất cứng rắn, đáng tiếc thực lực của ngươi và tính tình của ngươi không tỷ lệ với nhau, nếu ngươi chỉ có nhiêu đó thực lực, vậy không bằng để ta trực tiếp giết ngươi.”
Lục Thần mỉm cười: “Yên tâm, ta cố ý giữ lại những gì tốt nhất cho ngươi!”
Hắc Kỳ Lân lên tiếng, giống như đang cười: “Ha ha ha ha, còn giữ át chủ bài? À đúng rồi, ta cũng quên ngươi còn chưa mở ra Hồn Thể Hợp Nhất, chắc đặc biệt chuẩn bị vì ta.”
Lục Thần hừ lạnh một tiếng.
“Đáng tiếc, bây giờ không phải là lúc ra tay.” Hắc Kỳ Lân đột nhiên nói.
Lục Thần hơi nhíu mày, Hắc Kỳ Lân nói vậy là có ý gì?
“Duy Ngã Độc Cuồng, nghe nói ngươi trốn được một kiếp dưới tay tên kia... Hưm hưm, thú vị… Hy vọng chờ đến khi chúng ta gặp mặt một lần nữa, ngươi sẽ không còn yếu như vậy.”
Người kia? Lục Thần nghĩ tới Ma Thú Chí Tôn.
Trước đây khi hắn phát hiện Ma Thú Chí Tôn, hắn đã thoát ra được từ trong luồng khí đen kia, nói như vậy, hình như cũng giống như việc thoát ra khỏi lòng bàn tay của nó một lần.
Lục Thần cau mày nói: “Như thế nào? Không muốn đánh? Một trận chiến giữa ngươi và ta là không thể tránh khỏi!”
“Có thể tránh hay không, bây giờ không phải do ngươi nói.” Cảm xúc của Hắc Kỳ Lân không có gợn sóng.
Nói xong, đột nhiên toàn thân Hắc Kỳ Lân bùng nổ linh khí hỏa diễm đen tuyền mãnh liệt, lúc này cả người Hắc Kỳ Lân bốc lên Hắc Viêm hừng hực, giống như là Hỏa Kỳ Lân bản hắc hóa!
“Ăn ngay nói thật, ta đúng là hơi chờ mong được đánh với ngươi một trận, giữa chúng ta đúng sẽ có một trận chiến, nhưng… Không phải hiện tại!”
Dứt lời, dưới chân Hắc Kỳ Lân dâng lên Hắc Viêm, giống như một đám mây lửa, chầm chậm bay lên.
“Ta để lại Ma Đồng hạp cốc cho ngươi, nhưng Ngũ Trọng Thiên này thì ngươi không bảo vệ được!” Nói xong, Hắc Kỳ Lân xông thẳng lên trời, biến mất trong bóng đêm chỉ trong nháy mắt.
Lục Thần tỏ vẻ chấn kinh, hắn đã chờ Tứ Thiên Vương nửa ngày, thế mà không đánh với hắn?
Đây cuối cùng là cái quỷ gì?
“Mẹ nó, ngươi không đánh thì sao lại không nói sớm? Nếu nói sớm thì lão tử cũng không mất một cánh tay!” Lục Thần không nhịn được mắng.
Đã không còn thấy dấu vết của Hắc Kỳ Lân, không biết nó có nghe được hay không...
Có điều nói đi cũng phải nói lại, câu nói sau cùng của Hắc Kỳ Lân là có ý gì?
Ma Đồng cốc thì nó có thể không giữ, nhưng thiên hạ thì bọn chúng muốn đoạt?