Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Lạc Dao đi tới, yên tĩnh ngồi cùng.
"Bộ thời trang này của ngươi chuyên dùng để câu cá sao?"
"Ừm. Thời trang câu cá cực phẩm."
"Cái kia... Ngươi biết vì sao Hắc Kỳ Lân cứ đi như vậy không?"
Lục Thần kinh ngạc nhìn về phía Lạc Dao: "Ngươi nhảy chủ đề câu chuyện hơi bị xa!" Sau đó, ánh mắt Lục Thần nhìn vô định về phía hồ sâu.
"Ta cũng đang nghĩ về vấn đề này."
Hắc Kỳ Lân biết Lục Thần là ai! Biết hắn thả Ma Thú Chí Tôn ra, biết hắn đã giết Bát Vĩ Tuyết Hồ, trơ mắt nhìn hắn giết Bát Mục Tranh!
Hắn ta cũng biết mục đích Lục Thần tới Ma Đồng cốc là để mở ra linh mạch nơi này!
Thế nhưng khi Lục Thần trọng thương thì nó lại trực tiếp rời đi?
Lục Thần vẫn không nghĩ ra là vì sao.
Lạc Dao cũng không rõ ràng chân tướng tất cả mọi chuyện, hình như nàng có điều suy nghĩ, nói: "Ta nghe Hắc Kỳ Lân nói ngươi muốn mở linh mạch ở nơi này... Nơi này có linh mạch sao?"
"Có, một linh mạch viễn cổ." Lục Thần không giấu giếm, đồng thời hắn cũng không giải thích quá nhiều.
Tất nhiên Lạc Dao nghe ra Lục Thần không có ý định giải thích cặn kẽ, nếu hiện tại hắn không nói, e rằng có hỏi thì hắn cũng sẽ không nói.
Như vậy, từ điều kiện sẵn có, Lạc Dao suy đoán nói: "Có phải Hắc Kỳ Lân không ngăn cản ngươi là vì thật ra nó hy vọng ngươi mở ra linh mạch viễn cổ hay không?"
Lục Thần sửng sốt một chút, cẩn thận nghĩ lại, đột nhiên có một loại cảm giác thể hồ quán đỉnh.
Đúng vậy, vì sao Tứ Thiên Vương Ma Thú lại chắc chắn phải ngăn cản mình mở linh mạch? Trên thực tế, khi linh mạch Thánh Sơn mở ra, lúc đó hắn gặp phải quả trứng cổ quái kia, đúng lúc con Ma Thú nở ra kia, chỉ là hắn bị bất ngờ cuốn vào khí đen nên mới tiếp xúc với tên kia.
Mà sau khi tên kia nở ra thì cũng không ở lại ngăn cản Lục Thần làm việc gì.
Nếu quân đoàn Ma Thú không hy vọng linh mạch mở lại, vậy lúc đó dù tên kia có thực lực yếu hơn nữa thì ít nhất cũng phải có chút phản ứng, kết quả lại là nó bay thẳng đi...
Hắc Kỳ Lân cũng như vậy, nó vẫn ẩn núp ở Ma Đồng cốc, trong tiềm thức của Lục Thần, hắn cho rằng nó chắc chắn sẽ ngăn cản mình mở ra linh mạch.
Nhưng sự thật chứng minh, Hắc Kỳ Lân căn bản không muốn ngăn cản hắn!
Trong nhiệm vụ ẩn Tiên cấp "mở lại Ngũ Trọng Thiên" có nhắc tới chuyện ngũ đại linh mạch bị Ma Thú làm tắc nghẽn, lúc đó ý nghĩ của Lục Thần là sở dĩ Ma Thú làm tắc nghẽn linh mạch có thể cũng vì chúng nó không hy vọng thực lực của người tu tiên tăng lên quá nhanh!
Nhưng hiện tại Ma Thú Chí Tôn trọng sinh, nếu chúng nó có đủ lòng tin thì chưa chắc sẽ không từ bỏ việc tiếp tục làm tắc nghẽn linh mạch!
Linh mạch Ma Đồng cốc để lại cho ngươi, nhưng thiên hạ là của chúng ta!
Lục Thần lại nhớ tới lời Hắc Kỳ Lân nói, lập tức cảm thấy thông suốt.
Lúc này Lạc Dao lại mở miệng nói: "Hơn nữa, ta cảm thấy có thể chúng nó cũng hy vọng ngươi mở ra linh mạch! Bằng không nếu ta là Hắc Kỳ Lân, sau khi thấy ngươi có thực lực đánh chết Bát Mục Quỷ Tranh chắc chắn sẽ tiện tay giết ngươi!"
"Sở dĩ không có ra tay, lời giải thích duy nhất chính là ngươi còn giá trị sử dụng đối với bọn chúng!"
Lạc Dao đúng là Dao Đế, mặc dù chỉ biết một phần chân tướng nhưng vẫn có thể phân tích ra tiền căn hậu quả!
Lục Thần cau mày, lời Lạc Dao nói không phải không có lý, mặc dù Hắc Kỳ Lân bỏ qua linh mạch, nhưng mình cũng là một sự uy hiếp đối với quân đoàn ma thú.
Lúc đó bản thân trọng thương, tuy hắn giữ lại con bài chưa lật, Hồn Thể Hợp Nhất cộng thêm Thần Ma Tinh Thể là thứ Lục Thần đặc biệt giữ lại để đối phó Hắc Kỳ Lân.
Không nói đến việc có thể thắng lợi hay không, nhưng quan trọng là chắc lúc đó Hắc Kỳ Lân cũng không biết Lục Thần ẩn giấu thực lực đáng sợ như vậy!
Thần Ma Tinh Thể là thứ Lục Thần lấy được ở dưới Thu Thủy hồ, từ đó về sau, hắn chưa từng sử dụng trong lúc chiến đấu với bất kỳ Ma Thú nào, nó không thể nào sớm biết được!
Trong tình cảnh như vậy, sở dĩ Hắc Kỳ Lân bỏ qua mình, hình như cách giải thích duy nhất cũng chỉ có thể là những gì Lạc Dao nói.
"Có thể." Lục Thần nói.
"Vậy ngươi còn định mở linh mạch không?"
Lục Thần suy nghĩ một chút: "Ta cũng không chắc chắn... Tìm được linh mạch trước, đến lúc đó xem rồi mới quyết định!"
...
Nghỉ dưỡng ba ngày trong chỗ cắm trại, vết thương ngoài da của Lục Thần đã bắt đầu kết vảy, Lạc Dao cũng khôi phục không ít.
A Thiết và Tiểu Tuệ vốn muốn đi Khổng Tước thành, nhưng hiện tại Bát Mục Tranh đã chết, còn những Ma Thú khác không tạo thành uy hiếp quá lớn đối với bọn họ. Khổng Tước thành không phù hợp để ở lại, nên bọn họ đã thay đổi hành trình để đi cùng với hai người Lục Thần, trước tiên đi về phía Tây Nam để tới Thương Ưng thành, bắt đầu từ nơi đó, bọn họ sẽ không cần phải xuyên qua Ma Đồng cốc nữa.
"Tứ Thiên Vương Ma Thú gặp chuyện không may, Thất Chiến Thần viễn cổ trọng sinh, hiện tại cảm giác Ngũ Trọng Thiên càng ngày càng rối loạn." A Thiết lắc đầu nói: "Ta nghe nói hình như một số cao thủ tuyệt thế ẩn cư cũng bắt đầu rục rịch, không biết cuối cùng Ngũ Trọng Thiên sắp xảy ra chuyện gì."
Lục Thần gật đầu: "A Thiết, nếu có cơ hội, ngươi dẫn theo Tiểu Tuệ đi đến Đông Nhạc quốc tìm bằng hữu của ta, một người tên là Thái Chân, một người tên là Thiên Thu Tuyết, bọn họ cũng là người tu tiên dân bản địa giống như ngươi, nhiều người thì sau này cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau tốt hơn."
A Thiết gật đầu, ở trong loạn thế, hắn ta muốn một mình bảo vệ Tiểu Tuệ thì đúng là quá khó khăn.
Lúc này, Lạc Dao cũng nói: "Các ngươi đi đến Đông Nhạc quốc sẽ có người đảm bảo sự an toàn của các ngươi."
Khi tiếp tục đi sâu vào trong hạp cốc, xung quanh trở nên cực kỳ rộng lớn, đường cũng càng ngày càng khó đi.
Sau bốn ngày, bốn người đã tới Thương Ưng thành, A Thiết và Tiểu Tuệ cũng phải tách khỏi bọn họ.
"Vô Danh ca, Lạc Dao tỷ, các ngươi chắc chắn phải cẩn thận!" Tiểu Tuệ đỏ mắt.
Lục Thần sờ đầu Tiểu Tuệ: "Ngươi và phụ thân ngươi cũng phải cẩn thận, hy vọng các ngươi có thể tìm được mẹ ngươi."