Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
A Thiết suy nghĩ một chút, lấy ra một tấm lệnh bài bằng gỗ đưa cho Lục Thần: "Vô Danh huynh đệ, ngươi hãy nhận lấy tấm lệnh bài này đi."
"Hửm? Đây là cái gì?" Lục Thần kỳ lạ nhìn lệnh bài trong tay.
Tấm lệnh bài bằng gỗ hơi mòn, nhưng hai chữ phía trên vẫn còn rất rõ ràng.
"Nguyên Thần"!
"Ngươi còn nhớ rõ ta đã từng nói, trước đây bởi vì ta lấy được cơ duyên nên mới bước lên con đường tu tiên không?" A Thiết nói.
Tất nhiên là Lục Thần nhớ kỹ, gật đầu chờ A Thiết nói xong.
"Nó chính là cơ duyên của ta!"
"Nguyên Thần là Thần trong truyền thuyết của dân bản địa chúng ta, trong truyền thuyết của chúng ta, trước đây thất thần viễn cổ cũng không thể ngăn cản đại quân Ma Thú, chính hắn là người cứu vớt Ngũ Trọng Thiên!"
Lục Thần cau mày.
Trong nhiệm vụ "mở lại Ngũ Trọng Thiên" từng nhắc tới Thần Ma Chi Chiến, nhưng trong đó cũng không ghi chép người tu tiên thắng như thế nào, lẽ nào Nguyên Thần chính là bộ phận quan trọng mất đi kia?
Nếu đây đúng là sự thật, Nguyên Thần mới là người cứu vớt Ngũ Trọng Thiên, vậy khi lại nghĩ tới tình cảnh bi thảm của dân bản địa hôm nay càng khiến người ta thổn thức.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, sự thật như thế nào thì còn cần bản thân Lục Thần đi tìm đáp án.
"Vô Danh huynh đệ, lệnh bài Nguyên Thần sở hữu một bộ phận linh lực của Nguyên Thần, dù không có quyển trục rút ra hiện thực, chỉ cần mỗi ngày tu luyện thì cũng có thể chậm rãi tăng thuộc tính."
"A!" Lục Thần trợn tròn đôi mắt.
Thứ này nghịch thiên như thế? Thảo nào A Thiết có thể từ một người bình thường nhảy lên trở thành một tên Địa Tu! Ngay cả Tiểu Tuệ đi theo cũng đạt tới cảnh giới Đại Tu Sư!
"A Thiết, thứ này ta không thể nhận, các ngươi tu luyện vốn đã khó, ta là người tu tiên, chỉ cần có thể lấy được quyển trục rút ra hiện thực là có thể tăng lên đẳng cấp."
A Thiết đẩy Nguyên Thần lệnh tới trước mặt Lục Thần, giọng nói kiên định: "Vô Danh huynh đệ, ngươi hiểu lầm, Nguyên Thần lệnh trên tay ta chỉ có thể phát huy hiệu quả lớn như vậy, khi ta đến Địa Tu tứ tinh, Tiểu Tuệ đến Đại Tu Sư bát tinh thì không thể nhận được hiệu quả tu luyện từ Nguyên Thần lệnh nữa, sau này chúng ta muốn mạnh mẽ thì phải sử dụng tiên đan."
"Nguyên Thần lệnh không chỉ có một tấm, Nguyên Thần biết dân bản địa tu luyện trắc trở cỡ nào, đây là cơ duyên Nguyên Thần để lại cho dân bản địa chúng ta, nó giống như là ngọn lửa hi vọng, khiến dân bản địa chúng ta có thể thấy hy vọng! Mà những người được chọn như chúng ta cũng không ngừng truyền đi phần hy vọng này!"
"Nhưng... Thiết ca, ta không phải dân bản địa!" Lục Thần khổ sở nhìn A Thiết.
"Không phải!" A Thiết mỉm cười với Lục Thần: "Trong mắt ta, ngươi chính là dân bản địa!"
A Thiết giao Nguyên Thần lệnh cho Lục Thần, sau khi tạm biệt Lục Thần và Lạc Dao, hắn ta dẫn theo Tiểu Tuệ tiến vào Thương Ưng thành.
Lạc Dao để lại một bức thư viết tay cho bọn họ, nói là nếu tương lai gặp phải phiền phức, cầm bức thư này đi đến Đông Nhạc quốc, tự nhiên sẽ có người che chở.
Trong bức thư còn một tấm ngân phiếu linh thạch, nhưng Lạc Dao cũng không nói cho hai người, nếu tương lai bọn họ gặp phải phiền phức tự nhiên sẽ thấy.
Đưa mắt nhìn hai cha con rời đi, Lạc Dao quay đầu nhìn Lục Thần một chút, cười nói: "Ngay cả ta cũng không biết về thứ gọi là Nguyên Thần lệnh này, có thể thấy được dân bản địa coi Nguyên Thần lệnh là bảo vật trân quý nhất, kết quả bọn họ lại truyền Nguyên Thần lệnh cho ngươi!"
"Thì sao, đố kị à." Lục Thần cười nói.
"Hừ, người nào đố kị ngươi! Đi thôi!"
Cuối cùng Lục Thần nhìn thoáng qua hai bóng dáng đang biến mất trong đám người kia, trong dòng người đến người đi, hai người nhanh chóng biến mất ở trong đám người.
Không biết bọn họ có thể tìm được người nhà của bọn họ hay không, con đường tương lai của bọn họ sẽ như thế nào.
"Hy vọng bọn họ có thể sống thật tốt..." Nói xong, Lục Thần xoay người, cùng Lạc Dao rời khỏi cửa lớn Thương Ưng thành.
Mấy ngày nay gấp rút lên đường, A Thiết và Tiểu Tuệ gần như bao sô tất cả việc vặt, để Lục Thần và Lạc Dao đều được hoàn toàn nghỉ ngơi.
Dưới sự chăm sóc cẩn thận của Lục Y Y, ngoại thương của Lục Thần đã khỏi hẳn, nội thương của Lạc Dao cũng đã được chữa khỏi.
Đương nhiên thay đổi duy nhất chính là hiện tại Lục Thần thiếu một cánh tay!
Lạc Dao và Lục Thần cầm liêm đao A Thiết để lại chém thực vật cản đường trên con đường phía trước, tốc độ của hai người cũng không nhanh.
"Này, Lạc Dao, cuối cùng ngươi là ai?" Lục Thần đột nhiên hỏi.
Trải qua một trận chiến với Bát Mục Quỷ Tranh, quan hệ của hai người đã thân mật hơn trước đó rất nhiều, ít nhất Lục Thần có thể chắc chắn là Lạc Dao sẽ không hại hắn.
Nếu muốn hại, buổi tối hôm đó khi mình ăn đậu hủ, nàng có đủ thời gian ra tay.
Lạc Dao cười nói: "Ngươi có nhiều tâm tư như vậy, lẽ nào trong lòng ngươi không có suy đoán sao?"
"Có, ngươi đi theo ta từ Đông Nhạc quốc, thực lực cũng rất mạnh, ở Đông Nhạc quốc, người có thực lực như ngươi nếu không phải là hoàng thất Đông Nhạc thì sẽ là người làm việc cho bọn họ."
Lạc Dao không hồi hộp chút nào: "Cũng gần đúng, vậy ngươi cảm thấy ta có thân phận gì trong hoàng tộc Đông Nhạc?"
"Làm sao ta biết, ta cũng không quen biết hoàng thất Đông Nhạc, à, hình như có quen một người, tên là Vũ Vương gì đó, nhưng thực lực ngươi mạnh hơn hắn... Chẳng lẽ ngươi là công chúa!"
"Công chúa?" Lạc Dao hơi sững sờ, trước đây nàng đúng là công chúa, nói như vậy, Duy Ngã Độc Cuồng vẫn đoán đúng hơn một nửa.
Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn thì chắc cũng không thể đoán được người đi cùng hắn hơn một tháng chính là quốc quân Đông Nhạc.
Lạc Dao chú ý là kể từ sau khi đánh một trận với Bát Mục Quỷ Tranh, Lục Thần vẫn luôn dẫn theo một con chó vàng bên cạnh, hơn nữa còn có một con chuột nhỏ màu trắng luôn cưỡi trên cổ con chó vàng.
"Vô Danh, bọn chúng là sủng vật của ngươi?"
Lục Thần lắc đầu: "Phải nói là chiến sủng mới chính xác."
"Chiến sủng? Lúc nào nhà ngươi cũng không nói thật. Hai tên nhỏ xíu này có thể có sức chiến đấu gì..."
Lục Thần cực kỳ oan uổng, rõ ràng những gì hắn nói là lời nói thật, nhưng Lạc Dao không tin thì làm gì được.