Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Lúc đó Lục Thần dùng Hỗn Độn linh đan thành công xuyên qua tường linh lực... Sau đó trải qua kiểm tra của Nữ Oa dành cho của hắn.
Lúc đó hắn biến thành một bộ phận của Bổ Thiên Thần Thạch... Sau khi kiểm tra kết thúc, Nữ Oa đã từng nói một câu.
Đồ vật cảm nhận được trong Bổ Thiên huyễn cảnh, nếu có thời gian thì hãy tìm hiểu lại thật tốt, có thể sẽ có sự trợ giúp đối với ngươi!
Trong lúc vá trời, bản thân học được cái gì? Đơn giản chính là biến thành một bộ phận của Bổ Thiên Thần Thạch...
Chờ chút! Có thể thứ Nữ Oa nói chính là cái này thì sao?
Cô Ảnh Độc Điếu của Lục Thần đã bị hủy, đã có thể thấy được xương trắng trên cánh tay, hiện tại hắn chỉ có thể đưa lưng về phía vực sâu, để cho phần lưng đối mặt với sự cọ rửa của cương phong, như vậy mới có thể bảo vệ ở Tiểu Thú.
Thế nhưng hắn cũng không chống đỡ được bao lâu.
Lục Thần cố nén đau đớn, khiến mình bình tĩnh nhớ lại.
Sau khi bản thân biến thành một bộ phận của Bổ Thiên Thần Thạch, hắn có thể thấy đủ loại cảnh tượng trên thiên hạ, chỉ không cảm nhận được thân thể của bản thân.
Giống như hắn chỉ là một ý thức, mắt nhìn xuống thương sinh, nhìn bọn họ mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ, nhìn vạn vật lớn lên, thu giữ một chút để linh khí lớn mạnh bản thân.
Ngày qua ngày, năm qua năm...
Cảm nhận được vạn vật, nhưng lại không thể cảm nhận được bản thân...
Nếu nói đây là một loại cảnh giới, vậy nó chắc chắn là gọi "vô ngã"!
Ngay khi trong đầu Lục Thần nghĩ đến hai chữ này một, hình như loại cảm giác đó đã lại trở về!
Cương phong xung quanh biến mất!
Đau đớn trên người lập tức biến mất, có thể chỉ do Lục Thần không cảm nhận được, bản thân Lục Thần cũng không thể giải thích rõ ràng.
Không biết vì sao cương phong xung quanh lập tức chậm lại, cương phong không còn sắc bén đến xương, ngược lại trở nên nhu hòa nhẹ nhàng chậm chạp, giống như đang nhẹ nhàng kéo Lục Thần lên, khiến tốc độ rơi xuống của hắn không quá nhanh.
"Đây là..." Lục Thần không thể chắc chắn, cuối cùng có tồn tại cảnh giới "vô ngã" này hay không.
Hắn chỉ biết là sau khi tiến vào loại trạng thái giống như "linh khí nhập vi" này, tuy linh khí di chuyển trong cơ thể mình không bị ngăn lại, nhưng lại chậm chạp một cách lạ kỳ.
Người tu tiên thi triển chiêu thức, bình thường cần nhanh chóng điều động linh khí, tốc độ càng nhanh, kỹ năng cũng sẽ được thả ra nhanh hơn, nhưng ai có thể ngờ được còn có một loại phương pháp lại có thể khiến linh khí di chuyển chậm lại, gần như dừng lại?
Bất kể nói thế nào, hiện tại giống như cương phong không cảm nhận được Lục Thần, giống như một con dã thú hung mãnh khôi phục sự bình tĩnh!
Lục Thần hơi nhắm mắt lại, mặc cho thân thể tùy ý chuyển động theo chiều gió...
Không biết qua bao lâu, Lục Thần đoán có thể là hơn hai giờ!
Rơi xuống như vậy trong hai giờ, cũng đã rơi vào sâu trong lòng đất.
Nhưng dưới đáy vực sâu lại không có dung nham địa hỏa, sau khi Lục Thần hạ xuống, hắn phát hiện nơi đây lóe lên ánh sáng màu lam sáng chói khắp nơi, kéo dài mấy ngàn thước!
Lục Thần cảm nhận một cái, vị trí cách mặt đất khoảng 300~400m đã không còn cương phong, cuối cùng hắn cũng có thể thở phào.
Nhìn cánh tay phải một chút, thương thế rất nghiêm trọng, máu thịt bên ngoài cánh tay của Lục Thần đã mất đi, chỉ còn lại xương trắng!
Những nơi khác trên người cũng như vậy, máu thịt trên người lại giống như bị cương phong cắt mất.
Khuôn mặt cũng đau nhức, có lẽ đã bị hủy dung.
Chỉ trong hai mươi giây ngắn ngủi, thương thế của Lục Thần còn hung ác hơn trận chiến với Bát Mục!
"Tiểu Lục..." Lục Thần vừa gọi ra Tiểu Lục thì đã té xỉu.
Tiểu Lục vừa đi ra, thấy Lục Thần như thế thì sợ đến mức sắc mặt trắng bệch: "Lão đại!"
Thương thế lần này của Lục Thần quá nghiêm trọng, suýt nữa đã tan thành mây khói, mặc dù Tiểu Lục chăm lo ba ngày một tấc cũng không rời nhưng Lục Thần vẫn hôn mê bất tỉnh.
Tiểu Thú không chạy loạn, vẫn ngồi coi chừng ở bên cạnh Lục Thần, mệt nhọc thì dựa vào bên cạnh Lục Thần, lưu luyến không rời thiếp đi.
Phải biết rằng Tiểu Thú cũng chỉ bị linh khí to lớn dưới vực sâu hấp dẫn nên mới nhảy xuống, hiện tại thật sự xuống đến dưới đây rồi mà nó có thể nhịn được, không đi tìm linh nguyên mà là đi theo làm bạn bên cạnh Lục Thần, chứng tỏ trong lòng nó, Lục Thần còn quan trọng hơn cả linh khí.
May mắn là Lục Thần đúng lúc ngộ ra trạng thái vô ngã, cũng không xuất hiện tổn thương vĩnh cửu không thể chữa trị.
Trước đây Lục Y Y góp nhặt một lượng lớn dược liệu ở Ma Đồng cốc, nên phương diện dược liệu thì không cần lo lắng, chỉ là cần thời gian mới có thể khôi phục.
Hai ngày sau, thân thể Lục Thần bắt đầu sinh ra da thịt mới.
Ngày thứ ba, Lục Thần đã tỉnh lại, Lục Y Y vội vàng mớm nước cho hắn.
"Lão đại, cuối cùng ngươi đã tỉnh!" Lục Y Y khóc sướt mướt nói: "Ta lo lắng gần chết!"
Lục Thần vui mừng nhìn Lục Y Y: "Cũng may là có ngươi ở bên cạnh ta, nếu không... Ta thật không biết phải chết bao nhiêu lần."
"Lão đại, người khác chỉ nhìn thấy thực lực của ngươi, nhưng chúng ta lại biết thực lực của ngươi tới từ đâu... Lần này, ngươi suýt nữa đã chết trong cương phong!" Mấy ngày nay Lục Y Y một mình lo lắng hãi hùng, cuối cùng lúc này không nhịn được lệ rơi đầy mặt.
Lục Thần cười nói: "Chẳng phải ta không có việc gì sao, những thứ màu xanh nhạt xung quanh này là khoáng thạch sao?"
"Lão đại, lần này ngươi phải nghe ta!" Lục Y Y hung dữ nói rằng: "Phải chữa khỏi vết thương rồi lại đi xem!"
Hiếm khi thấy Lục Y Y tức giận, Lục Thần chỉ có thể nhường nhịn: "Tốt tốt tốt, ta nghe thầy thuốc, khỏi rồi lại đi thăm dò!"
Một lần hồi phục này là hơn một tuần lễ, đến khi toàn thân Lục Thần khôi phục, cuối cùng được sự đồng ý của thầy thuốc, hắn mới bắt đầu thăm dò.
Lục Thần một tay ôm Tiểu Thú, dẫn theo Tiểu Lục, Đại Hoàng, Tiểu Mao Đoàn, đi về phía ánh sáng màu xanh dương yếu ớt ở đằng xa.
Những ánh sáng màu xanh nhạt này là do một số tinh thạch đặc biệt trên vách tường phát ra. Những viên đá này không quá nhiều, nhưng ánh sáng lại rất rõ ràng.