Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
"Cái này... Sao dân bản địa có thể có khủng bố thực lực như thế, lẽ nào... Chẳng lẽ là... Nguyên Thần trọng sinh?" U Minh Quỷ Sư sợ hãi nói.
Thất thần viễn cổ trọng sinh, vậy lẽ nào Nguyên Thần cũng sẽ sống lại?
Nếu nói về thực lực, Nguyên Thần đánh chết Ma Thú Chí Tôn, thực lực còn hơn cả thất thần viễn cổ!
"Không phải, hắn để lại tên." Tên binh sĩ kia đáp.
"Tên gì?" Đám người hận không thể quất chết tên binh sĩ này, không hỏi thì không nói...
"Hắn nói hắn tên... Duy Ngã Độc Cuồng! Hắn cụt một cánh tay, trên lưng còn mang theo một tiểu hài."
Vừa nghe cái tên này, hai người ở trong sân đều sửng sốt một chút.
Một người tất nhiên là Lạc Dao, khi nghe được cái tên Duy Ngã Độc Cuồng, tất cả nghi ngờ trong lòng nàng đều biến mất.
Cụt tay, vú em... Không hề nghi ngờ gì nữa, cũng không có người thứ hai, chính là tên kia! Chỉ có tên kia mới chiến đấu vì dân bản địa!
Hắn không chết!
Tên còn lại chính là Lạc Trần.
Lạc Trần lấy được truyền thừa của Lạt Ma, sau khi được Lạt Ma chỉ điểm thì nhận được đại cơ duyên, thực lực bỗng nhiên tăng mạnh, đạt tới cảnh giới Đại Đế Tu nhất tinh hiện tại.
Lúc trước, giữa Lục Thần và Lạc Trần, Lạt Ma lựa chọn Lạc Trần, lý do đưa ra là Lục Thần không còn sống lâu nữa, khó nhận nhiệm vụ lớn!
Không ngờ tên đó vẫn còn sống đến hiện tại!
Đại chiến sắp đến, Lạc Dao không thể đi tìm Lục Thần, nàng còn phải dẫn Lạc Trần đi gặp thất thần viễn cổ!
Mà Lục Thần đến Đông Nhạc quốc, thậm chí đi ngang qua Vương thành nhưng cũng không thể đi tìm Lạc Dao, hắn đã đi thẳng đến Đại Hoang Tứ quốc!
Mấy ngày hôm trước khi đến gần biên cảnh phía tây Đông Nhạc quốc, Lục Thần dùng Thái Toa để thay việc đi bộ, góp nhặt thời gian Hồn Thể Hợp Nhất.
Bây giờ muốn qua biên cảnh cần đi qua hai lần kiểm tra, một lần là quân phòng thủ Đông Nhạc quốc, một lần là quân phòng thủ của Đại Hoàng Đông Cực quốc.
Hiện tại người qua biên cảnh hai nước đặc biệt nhiều, gần như đều là dân bản địa đi từ Đại Hoang Đông Cực quốc tới Đông Nhạc quốc, nguyên nhân thì Lục Thần cũng có thể đoán được đại khái.
"Ngươi muốn xuất cảnh?" Quân phòng thủ kinh ngạc nhìn Lục Thần, Lục Thần che huy chương của hắn, nếu nhìn từ ngoại hình, người này đúng là một dân bản địa.
"Chỉ có dân bản địa nghĩ hết cách để tới Đông Nhạc quốc chúng ta, chưa từng không thấy ai muốn đi ra."
Lục Thần lắc đầu, viện một lý do: "Lão bà của ta ở bên kia, ta muốn đi tìm nàng." Nói xong, Lục Thần còn len lén nhéo Tiểu Thú Thần, khiến tiểu gia hỏa này gào khóc như quỷ.
Nhìn hài tử một chút, quân phòng thủ cũng biết lý do này của Lục Thần không giả: "Được rồi, ngươi đi đi, nhưng ta nói cho ngươi biết, hiện tại Đông Nhạc quốc cũng không thể nhận nhiều dân bản địa hơn nữa, bắt đầu từ ngày mai sẽ không còn nhận dân bản địa nữa."
Lục Thần gật đầu: "Đa tạ đại ca." Nói xong, hắn vội vàng rời khỏi biên cảnh Đông Nhạc quốc.
Phải vượt qua một ngọn núi phía trước thì mới có thể đến biên cảnh Đông Cực quốc, ở trên núi, Lục Thần nhìn thấy rất nhiều dân bản địa, bọn họ mang theo tất cả gia sản, một nhà già trẻ cắm trại dã ngoại ở chỗ này, chờ đợi tiến vào Đông Nhạc quốc.
"Nhiều người như vậy, có lẽ phần lớn mọi người cũng không kịp tiến vào Đông Nhạc quốc..." Lục Thần thở dài lắc đầu.
Cuối cùng Lục Thần cũng đến biên cảnh của Đông Cực quốc, một trong Đại Hoang tứ quốc.
Bên này ngược lại với Đông Nhạc quốc bên kia, gần như chỉ có đi ra, không có đi vào. Có lẽ dân bản địa cũng biết hôm nay là ngày cuối cùng Đông Nhạc quốc nhận nạn dân nên bắt đầu chen chúc chạy tới Đông Nhạc quốc.
"Tiểu tử, chú ý, Đại Hoang Tứ quốc chỉ nhận Nhân tộc từ Địa Tu trở lên." Nguyên Thần nhỏ giọng nói với Lục Thần.
Lục Thần từ đằng xa nhìn thoáng qua đám quân coi giữ, nơi đó thủ vệ sâm nghiêm.
Đẳng cấp của Lục Thần rõ ràng không đủ, chẳng lẽ phải xông vào sao? Lục Thần lo lắng nếu quân phòng thủ bên này bị tập kích sẽ làm chậm trễ việc tiến vào Đông Nhạc quốc của những dân bản địa này, có thể sẽ khiến hy vọng cuối cùng của bọn họ tan vỡ.
Trong lúc trái lo phải nghĩ, Lục Thần vừa nghiêng đầu liền xen lẫn vào trong nạn dân.
Hắn thấy một nữ tử một mình đẩy một chiếc xe một bánh, trên xe để một ít đồ vật để dựng nhà, một cái rương lớn, hơn nữa còn có hai tiểu hài tử đang ngồi, chật vật không chịu nổi chạy lên trên núi, hy vọng có thể bắt kịp nhóm người cuối cùng tiến vào Đông Nhạc quốc.
Lục Thần vội vàng đi theo: "Vị đại tỷ này, ngươi bán chiếc xe này cho ta đi."
Nữ nhân kia kinh ngạc nhìn về phía Lục Thần, khổ sở nói: "Cái này, cái này đều là đồ cần dùng thường ngày, khi đến Đông Nhạc quốc chúng ta cũng là dân bản địa, không có mấy thứ này thì cũng không thể duy trì sinh hoạt."
Lục Thần trực tiếp lấy ra 100 viên linh thạch nhét vào trong tay nữ nhân: "Đại tỷ, số tiền này đủ cho các ngươi dựng một căn nhà, mua thêm gia sản, hiện tại ngươi chỉ cần dẫn theo hài tử, lại mang theo một ít lương khô, những đồ vật khác đều để lại cho ta. Vậy ngươi cũng có thể đi nhanh hơn một chút."
"Cái này!" Nữ nhân sợ hãi nhìn linh thạch trong tay Lục Thần.
100 linh thạch, đừng nói mua những đồ vật này, thậm chí đủ để một nhà bọn họ sử dụng thật lâu!
"Tốt tốt tốt, đa tạ ân công, Quế Hoa, Nhị Cẩu, đi cùng mẹ!"
Nữ nhân động tác nhanh chóng, mang theo một túi lương khô, lôi kéo hai tiểu hài đi liền, trước khi đi còn thiên ân vạn tạ với Lục Thần.
Lục Thần mỉm cười, nhìn theo bọn họ tiến lên trên núi, sau đó đặt Tiểu Thú Thần ở trên xe, còn triệu hồi ra Đại Hoàng, Tiểu Mao Đoàn cùng nhau ngồi trên xe, còn mình thì dùng một tay duy nhất đẩy chiếc xe về phía Đông Cực quốc.
"Đứng lại, làm gì!" Có quân phòng thủ nhanh chóng ngăn cản Lục Thần.
Đông Cực quốc đúng là khác biệt, quân phòng thủ Đông Nhạc quốc đều là Nhân tộc, còn Đông Cực quốc bên này thì chủng tộc hỗn tạp. Nhân tộc, Thiên Ma tộc, thậm chí còn có Ma tộc, Long Nhân tộc... Thực lực cũng rất mạnh, thấp nhất là Địa Tu!
Lục Thần vẻ mặt sốt ruột: "Bên kia quá nhiều người, Đông Nhạc quốc có gì tốt, ta không đi không được sao! Ta muốn trở về!"