Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1170 - Chương 1170: Quá Thông Minh (14/15)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1170: Quá thông minh (14/15)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

Mấy tên quân phòng thủ hai mặt nhìn nhau, người này đi ra ngoài từ Đông Cực quốc, tìm Đông Nhạc quốc để nương tựa? Hình như cảm thấy không cơ hội tiến vào Đông Nhạc quốc nên vòng trở lại.

Yêu cầu đẳng cấp đối với người tu tiên của Đại Hoang Tứ quốc rất cao, nhưng ở đâu cũng có dân bản địa, dù sao người tu tiên cũng phải ăn và ngủ, cần những người này làm nông.

Một tên dân bản địa mà thôi, hơn nữa còn đi ra từ Đông Cực quốc, những người này cũng không còn hứng thú lãng phí thời gian trên người hắn, trực tiếp cho đi.

Trong lòng Lục Thần vui vẻ.

"Hắc hắc, lão tử đúng là thông minh! Không cần tốn nhiều sức mà đã vào được!"

Lục Thần chỉ có một tay, hắn cũng không dám sử dụng linh lực, xe cút kít hơi khó khống chế, nhanh chóng xiêu vẹo biến mất trong tầm mắt của quân canh giữ.

Thật vất vả đến một nơi không người, Lục Thần thu hết xe cút kít và những cái gia sản này vào trong balo...

"Thứ này cũng rất hữu dụng, biết đâu lần sau còn có thể dùng tiếp!"

Đại Hoang tứ quốc, bốn phía Đông Nam Tây Bắc lần lượt tương ứng với bốn quốc gia, Chử Thiên Sơn trở thành nơi giao giới giữa bốn quốc gia.

Lục Thần một đường đi về phía tây, đi thẳng đến Chử Thiên Sơn.

Tiến vào Đông Cực quốc được vài ngày, Lục Thần có thể cảm nhận được rõ ràng bầu không khí căng thẳng xung quanh.

Rất nhiều dân bản địa bị bắt đi đào mương xây tường, bố trí công sự, rất nhiều dân bản địa ở xung quanh bị ép nộp lên trên một lượng lớn vật tư, bởi vì trong thành trì đã bắt đầu dự trữ vật tư.

Cuối cùng Lục Thần biết vì sao chỉ thấy một số phụ nữ và người già trẻ em ở biên cảnh, thân thể khoẻ mạnh đều bị bắt đi làm khổ dịch.

Chiến tranh còn chưa có bắt đầu, sinh hoạt của dân bản địa ở nơi này đã rơi vào trong nước sôi lửa bỏng.

Đáng tiếc, hiện tại Lục Thần cũng bất lực...

Trong mấy ngày gấp rút lên đường này, Lục Thần cũng nghe nói Đại Hoang chiến thần của Đại Hoang Tứ quốc đã trọng sinh!

Có người nói lúc Đại Hoang chiến thần trọng sinh, 1000 dân bản địa có dòng máu của hắn ta đã bị treo lên trụ đá, chịu đựng phong thực ba ngày ba đêm, bốc hơi tinh luyện huyết dịch, chảy lại vào trong cơ thể Đại Hoang chiến thần, lúc này mới khiến Đại Hoang chiến thần tỉnh lại.

Lục Thần không khỏi nghĩ đến Tuyết Nhi và A Thiết.

Nếu không phải nhờ mình ngăn cản thì chắc Tuyết Nhi cũng sẽ chết, e rằng thê tử A Thiết cũng không thể nào sống được...

Đêm khuya, Lục Thần ngồi ở bên hồ, lấy ra Nguyên Thần lệnh.

"Nguyên Thần, vì sao ngươi không trọng sinh?"

Lệnh bài hơi sáng lên: "Trọng sinh? Trước đây ta dùng linh đan tự bạo mới có thể làm trọng thương Ma Thú Chí Tôn, nếu không phải ta sớm biết ta sẽ hồn phi phách tán, cũng biết sinh hoạt sau này của dân bản địa chưa chắc sẽ được cải thiện nên đã sớm luyện chế 100 tấm Nguyên Thần lệnh, vậy thì thế giới này sẽ không lưu lại bất kỳ vật gì của ta."

Lục Thần lắc đầu, có vài người cho rằng Nguyên Thần giết Ma Thú Chí Tôn, nhưng thật ra Nguyên Thần linh đan tự bạo cũng chỉ làm trọng thương Ma Thú Chí Tôn!

Hơn nữa, Ma Thú Chí Tôn chữa thương khôi phục ở dưới Thiên Trì lại gặp phải Tán Tiên xuống đây khơi thông linh mạch, kết quả vẫn chỉ là đánh ngang tay...

Ma Thú Chí Tôn thành niên mạnh cỡ nào?

"Lại nói..." Giọng nói của Nguyên Thần lại vang lên: "Chết chính là bỏ mình, dù ta không dùng linh đan tự bạo thì ta cũng sẽ không lựa chọn trọng sinh."

"Ta sẽ không dùng máu thịt tộc nhân để làm công cụ cho ta sống lại!"

Lục Thần gật đầu, Nguyên Thần như vậy thật sự khiến hắn càng kính nể hơn.

Đoạn đường này, Lục Thần sử dụng thân phận dân bản địa chạy đi.

Đôi khi không thể không dùng sức đi bộ, cũng sẽ gặp phải binh sĩ Đông Cực quốc bắt lính, nhưng hình như những binh sĩ này căn bản không coi trọng hắn, cứ mặc cho hắn đi như thế.

Một cánh tay, cái cuốc còn cầm không được, cái gì cũng không thể giúp, còn thêm một miệng ăn... Không đúng, là hai miệng, tên kia còn mang theo một con chó.

Lục Thần lập tức nhận ra địa vị của mình.

Một tên vú em dân bản địa thân tàn ma dại, dẫn theo hài nhi lưu lạc tứ xứ.

"Haizz, quá thảm!" Lục Thần tiếp tục chạy đi giống như cuộc đời không còn gì đáng tiếc.

Hằng ngày Tiểu Thú Thần đều sẽ lấy một mảnh vỡ Nguyên Tinh, cộng thêm một số thú đan làm đồ ăn vặt, nó cắn hòn đá kia giòn tan trong miệng mình, điểm duy nhất giống hài nhi chính là bình sữa của nó.

Chỉ khi Tiểu Thú Thần lấy bình sữa ra uống nước thì Lục Thần mới có thể coi nó là một hài nhi bình thường.

Đi ra từ Bạch Sư quốc cũng đã hơn nửa tháng, Tiểu Thú Thần đã có thể tự mình đi bộ, chỉ vì Lục Thần cần tiếp tục sắm vai vú em nên hắn mạnh mẽ đeo nó bên hông...

Lại nói, dọc theo con đường này, bình thường đám người Lục Thần sẽ đi ở dã ngoại, nhưng lại chưa bao giờ gặp phải Ma Thú gì, Tiểu Thú Thần chỉ có thể chơi đùa với Tiểu Mao Đoàn và Đại Hoàng.

Nửa tháng này, nghe nói Đông Cực quốc gặp phải hơn mười lần tập kích!

Hiện tại biên cảnh bất ổn, lời tiên tri báo trước thiên kiếp bay đầy trời, hằng ngày các nơi trú quân điều tới điều lui, lòng người thật sự bàng hoàng.

Nhưng như vậy cũng có một điểm tốt, Lục Thần đi xuyên qua Đông Cực quốc, tiến vào Chử Thiên sơn mạch mà không gặp phải ngăn cản gì.

Đứng trên một ngọn núi cao, Lục Thần dõi mắt trông về phía xa, ở đằng xa có một ngọn núi lớn nguy nga, có vẻ hạc giữa bầy gà giữa dãy núi, đỉnh núi đâm thẳng vào mây trắng!

"Đó chính là Chử Thiên Sơn?"

"Không sai." Nguyên Thần lại huyễn hóa ra ảo ảnh, đứng ở bên cạnh Lục Thần.

Lục Thần ghé mắt nhìn về phía nam tử trung niên cao gần bằng hắn, tướng mạo bình thường, dáng người bậc trung, râu ria xồm xàm đứng bên cạnh hắn, cau mày nói, "Ngươi linh lực khôi phục? Còn huyễn hóa ảo ảnh. Không phải ngươi nói làm như vậy cực kỳ phí linh lực sao?"

Nguyên Thần không cho là đúng: "Nơi này là Chử Thiên Sơn, dù cho linh mạch chưa hoàn toàn mở ra thì linh khí tràn đầy hơn những nơi khác rất nhiều, ta có thể liên tục duy trì hình thái này ở gần đây. Ta thấy ngươi đi một mình cô đơn nên đi cùng ngươi hết một đoạn đường này."

Bình Luận (0)
Comment