Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1195 - Chương 1195: Thiên Mệnh Khó Trái (9/15)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1195: Thiên mệnh khó trái (9/15)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

"Hiện tại đến ta công kích, rống! Trước hết giết mấy tên phế vật các ngươi, lại giết những con kiến hôi này! Khai Sơn Liệt Địa!"

Nếu bọn họ nhanh chóng né tránh công kích Liệt Địa này, tất nhiên sẽ tổn thương tới quân đội phía sau, Lạc Trần thử ngăn cản, khẽ quát một tiếng, "Cổ Phật Kim Thân!"

Nổ ầm một cái, trong nháy mắt Liệt Địa trực tiếp đánh vào trên người Lạc Trần.

Thoạt nhìn Liệt Địa không quá mãnh liệt, lại ẩn chứa uy lực khó có thể tưởng tượng, linh lực lập tức đụng vào trên Kim Thân… Không đúng, tuy Liệt Địa bị chặn lại, thế nhưng linh lực ẩn chứa trong Liệt Địa lại xuyên qua Kim Thân, trực tiếp đánh vào bản thể của Lạc Trần!

Thân thể của Lạc Trần như diều đứt giây, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.

Lạc Trần điên cuồng nôn ra một ngụm máu tươi, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ, "Cái này… Công kích linh lực này lại xuyên qua hộ thuẫn của ta!"

Thuẫn của hắn ta đã chặn xu thế của Liệt Địa, thế nhưng bản thể trực tiếp mất nửa cái mạng, nếu không phải hắn ta nhận được cơ duyên nhiều mặt, e rằng một kích này cũng có thể lấy mạng của hắn ta!

"Trời ạ, Hắc Kỳ Lân thuận tay dùng một chiêu, đã đánh trọng thương Băng Thần? Thực lực của nó… Quá kinh khủng!"

"Xong, chúng ta đã không còn chút phần thắng nào trong trận chiến này."

"Thất thần lại không giải quyết được một trong Tứ Thiên Vương… Xem ra, lời sấm sẽ thành thật."

Ở trên ngọn núi cao đằng xa, Tuyên Chấn và Lạt Ma tận mắt nhìn Lạc Trần bị đánh trọng thương bay ra ngoài, mãi không nói lời nào.

Một lúc lâu sau, Tuyên Chấn thở dài một tiếng, "Quả nhiên vẫn là người định không bằng trời định, chẳng qua ta không ngờ chúng ta thận trọng giúp Lạc Trần tăng thực lực nhanh chóng như vậy, nhưng đứng trước mặt Hắc Kỳ Lân vẫn không chịu được một kích như thế!"

Lạt Ma đột nhiên ho khan, thể xác và tinh thần của hắn ta đều mỏi mệt, nhưng vẫn không để ý thân thể, bi thương nói, "Thiên mệnh khó trái, thiên mệnh khó trái, thiên mệnh khó trái!"

"Ngũ Trọng Thiên, khó thoát tai kiếp!"

Sư Vương thấy tình huống của Lạc Trần, trừng muốn rách cả mí mắt.

Một chiêu này của Hắc Kỳ Lân, thoạt nhìn chưa đến trình độ không thể né tránh, nhưng lại khiến bọn họ không thể không đón đỡ, bởi vì không đón đỡ, Liệt Địa sẽ trực tiếp tấn công về phía quân đội!

Nhưng đón đỡ, linh lực ẩn chứa hiệu quả xuyên thấu rất mạnh sẽ trực tiếp bắn trúng bản thể, nhẹ thì trọng thương, nặng thì chết!

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, hắn ta nhanh chóng tránh về phía đội quân dân bản địa.

Liệt Địa đuổi sát không bỏ.

Lạc Dao trợn to hai mắt, trong nháy mắt hiểu rõ dụng ý của Sư Vương!

Hắn ta muốn giữ thủ quân, vì vậy dẫn Liệt Địa đến chỗ dân bản địa!

"Gia hỏa này thật sự là một tên khốn!" Lạc Dao đã bất chấp nhiều như vậy, thân ảnh khẽ động, lao về phía quân đội dân bản địa.

Dân bản địa cũng không ngốc, thấy Sư Vương dẫn theo công kích của Hắc Kỳ Lân chạy về phía này, đại khái cũng biết dụng ý của Sư Vương.

Chỉ là lúc này bọn họ có thể làm, chạy cũng chạy không thoát, tránh cũng tránh không thoát…

Nhị Cẩu trơ mắt nhìn Sư Vương lao về phía mình, mí mắt nhảy lên.

Nó vừa khẩn cầu Nguyên Thần phù hộ, hy vọng có thể để nó sống sót, nhưng bây giờ xem ra, e rằng người đầu tiên chết là nó!

"Cha… Nương… Nhị nha đầu…" Nhị Cẩu trợn tròn đôi mắt, một tay nắm chặt Nguyên Thần lệnh.

Sư Vương đã đạt đến vị trí dự đoán, tính đúng thời cơ, lúc công kích Địa Liệt gần công kích được mình, nhanh chóng mở ra "Bách Thú Tàn Ảnh", thành công né tránh công kích Liệt Địa.

Hắc Kỳ Lân hơi híp mắt lại, "Sư Vương, không ngờ ngươi lại là hạng người ham sống sợ chết như vậy, cũng dám tránh Khai Sơn Liệt Địa của ta? Cũng tốt, ngươi đã không để ý sự sống chết của thuộc hạ ngươi, ta cũng nhân cơ hội đưa bọn họ đến Hoàng Tuyền!"

Vị trí Sư Vương dụ địch ở ngay phía trước dân bản địa vài mét, ở khoảng cách cực ngắn, công kích Liệt Địa thật sự không thể chuyển hướng, trực tiếp đánh về phía đại quân dân bản địa.

Cuối cùng Sư Vương đã thở phào nhẹ nhõm, tên kia không đuổi tới!

"Muốn giết ta? Không dễ dàng như vậy! Sống chết của bọn họ nhằm nhò gì!"

Sư Vương trốn thoát, chỉ còn lại dân bản địa hoảng sợ đối mặt với công kích kinh khủng của Hắc Kỳ Lân.

Đúng vào lúc này, một đạo bóng người màu bạc lóe lên.

"Đúng, đúng là Dao Đế!"

Dao Đế tuy mạnh, nhưng thất thần cũng không phải đối thủ của Hắc Kỳ Lân, sao nàng có thể ngăn cản một kích này?

Nhưng Lạc Dao cũng không để ý.

Một mình Lạc Dao che ở phía trước đại quân dân bản địa, đối mặt với Liệt Địa, một tay rút Tử Tiêu Phá Tiêu ra, khẽ quát một tiếng, "Kiếm Đạo Vô Vực Chung Vực Thức. Vô Cực Nghịch Chuyển!"

Một thanh Tử Tiêu Phá Tiêu cắm vào mặt đất, va chạm mạnh với Liệt Địa, linh lực xung kích vô cùng lớn, dời núi lấp biển chèn ép qua đây.

Lạc Dao điên cuồng nôn một ngụm máu tươi, hai tay siết chặt chuôi kiếm.

"Đế Huyết Phục Tô!" Đột nhiên, trong mắt Lạc Dao phát ra tia sáng đỏ, quanh người bạo phát ra linh lực khủng bố, mạnh mẽ chống đỡ được công kích linh lực xuyên thấu.

Đột nhiên, Lạc Dao chuyển động chuôi kiếm, Liệt Địa mạnh mẽ bắn ngược ra ngoài!

Đây là cách đánh tứ lạng bạt thiên cân, cũng may có loại kỹ xảo này, nếu không Lạc Dao căn bản không thể đỡ được một kích này.

Liệt Địa lập tức rạn nứt về phía đại quân Ma Thú!

Hắc Kỳ Lân khẽ nhíu mày, "Là ngươi? Hừ hừ, lại dám đón đỡ công kích của bản vương vì những trần dân này, ngược lại còn can đảm hơn Sư Vương gì đó nhiều."

Nói xong, Hắc Kỳ Lân lại bước ra hai đạo Khai Sơn Liệt Địa, một đạo va chạm với Liệt Địa bị Lạc Dao bắn ngược về, hai cái va chạm trung hoà, một cái khác tấn công về phía Lạc Dao!

Hành động vô cùng nhẹ nhàng, Hắc Kỳ Lân đã hoàn thành một công một thủ, hoàn toàn không cùng một cấp bậc với bên người tu tiên đang liều chết phòng ngự.

"Lần này, ta cũng muốn xem thử có còn thằng ngốc nào sẽ tới cứu các ngươi hay không!"

Lạc Dao nôn ra máu tươi, mắt mở trừng trừng nhìn đạo Liệt Địa thứ hai đánh tới.

Phía sau là dân bản địa, nàng không thể tránh, nhưng muốn cứng rắn đỡ một lần lại có lòng không đủ lực.

"Dao Đế, ngươi đi nhanh!" Đám dân bản địa phía sau khóc hô.

Bình Luận (0)
Comment