Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Thi thể của Ma Thú Chí Tôn tuyệt đối là một món tài sản khổng lồ, dù cho thú đan bị nghiền nát, nhưng vẫn có thể bổ sung rất nhiều linh lực cho Tiểu Thú.
"Nguyên Thần, nếu ngươi có thể cho phép ta mang thi thể của bọn họ đi, ta bằng lòng lấy chí bảo bộ tộc long chủng Ma Thú để trao đổi."
Long chủng Ma Thú? Lục Thần cũng sắp quên mất, những Ma Thú này đều có một cái tiền tố.
Bọn họ bị dân bản địa gọi là long chủng!
Cửu Đầu Long thấy Lục Thần không trực tiếp đồng ý, vội vàng nói: "Nguyên Thần đừng hiểu lầm, bọn họ cũng chết trận vì bộ tộc Ma Thú, chúng ta chỉ muốn an táng bọn họ. Bây giờ bộ tộc chúng ta bị trọng thương, đã không còn tâm tư tranh bá, nếu Nguyên Thần vẫn chưa yên tâm, chúng ta có thể để lại thú đan, chỉ đem thi thể đi."
Nếu ngay cả thú đan cũng để lại, vậy Lục Thần có thể yên tâm.
"Ta giữ lại thú đan, các ngươi mang thi thể đi đi." Lục Thần thản nhiên nói.
"Đa tạ Nguyên Thần thành toàn!"
Cửu Đầu Long sai người kéo thi thể của Tứ Thiên Vương và Ma Thú Chí Tôn đi, giao năm viên linh đan cho Lục Thần.
"Nếu Nguyên Thần tới sào huyệt Ma Thú, ta sẽ dâng lên cả hồn khế và bảo vật."
Lục Thần từ chối cho ý kiến.
Chí Tôn đã chết, đại quân Ma Thú mất đi chủ soái, trận chiến này đã không còn chút ý nghĩa nào, thất tướng Ma Thú nhanh chóng dẫn dắt đại quân mênh mông cuồn cuộn rút lui khỏi Đông Nhạc bình nguyên.
Lúc này, cuối cùng đám Tiểu Thú cũng hoàn thành nhiệm vụ Lục Thần giao cho bọn chúng, lại nói mấy tên Chiến Thần viễn cổ còn chết thảm hại hơn Tứ Thiên Vương và Ma Thú Chí Tôn.
Ngũ đại Chiến Thần bị Vĩnh Hằng Ám Diện của Hắc Kỳ Lân tác động đến, vốn đã bị thương, lại gặp Thú Thần, Tiểu Mao Đoàn và Tiểu Nguyên tiến hóa ra linh trí càng khó có thể địch nổi.
Nhất là rơi vào tay Tiểu Mao Đoàn, tuyệt đối không có trái cây gì ngon để ăn, tử trạng vô cùng thê thảm.
Dân bản địa thấy những Chiến Thần không ai bì nổi ngã trên mặt đất như những bãi bùn nhão thì ai nấy đều trợn tròn đôi mắt.
Bọn họ đều dùng sinh mệnh của dân bản địa làm cái giá để sống lại, ở trong mắt bọn họ, dân bản địa căn bản không phải là người mà chỉ là công cụ sống lại của bọn họ.
Nói từ một điểm này, bọn họ và Ma Thú có gì khác nhau!
"Cuối cùng Nguyên Thần cũng giúp chúng ta báo thù! Chết tốt lắm!"
"Từ nay về sau, để xem còn ai không coi dân bản địa là người nữa không!"
Khi đại quân tu tiên thấy Duy Ngã Độc Cuồng đi về phía bọn họ, lúc này bọn họ mới nhớ ra Duy Ngã Độc Cuồng này cũng không phải đại diện cho bọn họ đánh một trận với đại quân Ma Thú!
Toàn bộ chiến trường, nếu muốn nói thật sự an toàn thì chỉ có bên dân bản địa.
Lúc này phần lớn người trong đại quân đều ở trong trạng thái "suy yếu", không có chút chiến lực nào.
"Hắn, hắn sẽ giết chúng ta sao!"
"Có thể nể mặt của Dao Đế, hắn sẽ nương tay..."
"Trong lần đại chiến Thần Ma trước đó, thất thần sống sót, Nguyên Thần chết đi, nhưng ba ngàn năm sau, thất thần chết đi, chỉ còn lại có một mình Nguyên Thần... Cái này, đây thật là phong thủy xoay chuyển!"
"Đứa con trai và hai con chiến sủng của hắn đã vô cùng khủng bố, cộng thêm hắn... Xong rồi!"
Đúng lúc này, Lục Thần đứng trước đại quân tu tiên, lớn tiếng nói: "Kể từ hôm nay, ngoại trừ Đông Nhạc quốc, nếu người nào trong lục quốc còn dám bắt nạt dân bản địa, ta chắc chắn sẽ tàn sát kẻ đó!"
Nghe thấy câu này, sắc mặt quốc quân lục quốc âm tình bất định.
Liên quân thất quốc có mấy ngàn vạn người, nhưng lại không có người dám nói một chữ không khi đối mặt với sự uy hiếp của một mình Duy Ngã Độc Cuồng.
Một người tàn sát một quốc gia, nếu là người khác nói ra thì không ai tin tưởng, nhưng Duy Ngã Độc Cuồng nói ra, hiện trường lại không ai hoài nghi.
"Mặt khác, bản đồ Ngũ Trọng Thiên sẽ được chia lại."
Chia lại bản đồ! Quốc quân lục quốc hai mặt nhìn nhau, đây là việc đụng đến căn cơ.
"Cái kia... Xin hỏi Nguyên Thần, bản đồ sẽ phân chia như thế nào?" Quốc quân Đại Hoang cẩn thận hỏi.
"Chờ ta thông báo." Lục Thần lạnh nhạt nói, sau đó nhìn về phía đám người: "Thế nào, lại có ý kiến về việc ta chia lại bản đồ sao?"
Đâu chỉ có ý kiến, mà là ý kiến rất lớn!
Nhưng quốc quân lục quốc đều thấy cùng một loại cảm xúc từ trong mắt nhau.
Có ý kiến cũng chỉ có thể nhẫn nhịn...
"Tất cả đều do Nguyên Thần định đoạt, bọn ta không có ý kiến."
Lục Thần thoả mãn gật đầu.
Cô Phi lắc đầu, không ngừng cảm thán: "Quá bá đạo, những quốc quân đó bị ca của nàng dọa sợ đến mức không dám thả một cái rắm nào... Di Di, ca của nàng quá trâu bò, mặc kệ cường giả vô số, hắn đi đến đâu cũng là người mạnh nhất."
Lục Di tỏ vẻ kiêu ngạo: "Đó là chuyện đương nhiên, hắn là ca ca của ta!"
Trấn Quốc Yên Nhiên không cho là đúng: "Cô Phi, nói cứ như ngươi mới biết hắn ngày đầu tiên vậy, lần này hắn không giết vài tên quốc quân đã là khai ân."
Đông Phương Kỵ cảm thán nói: "Tên kia, chỉ có một điều ngươi có thể trông cậy vào, chính là hy vọng có thể đứng chung lập trường với hắn, cũng may chúng ta là bằng hữu của hắn..."
Đại chiến kết thúc, quốc quân của các quốc gia vẫn còn ở lại Đông Nhạc quốc để đợi thông báo cuối cùng của Nguyên Thần.
Ngũ Trọng Thiên sắp phải chia lại bản đồ, nhưng hiện tại ai cũng không biết kết quả cuối cùng.
Nhưng vào lúc này, Lạc Dao mới nhận được thông tin, Duy Ngã Độc Cuồng căn bản không trở lại Đông Nhạc quốc, sau khi đại chiến kết thúc đã không thấy tăm hơi của người đó đâu.
Lạc Dao vốn có rấtt nhiều điều muốn nói với hắn, kết quả bóng dáng cũng không thấy đâu.
Hắn thậm chí không tới gặp đồng hương của mình một lần!
"Cái tên này, thương thế của hắn vẫn chưa khỏi hẳn! Không thể không khiến người ta lo lắng sao!"
Người ta? Binh sĩ tới báo tin sửng sốt một chút.
Đây là Dao Đế sao? Dao Đế trước đây không bao giờ nói hai chữ này...
...
Rừng rậm phía nam Đông Nhạc quốc, Lục Thần đang dẫn theo Tiểu Thú chạy đi.
"Tiểu Thú, cho ngươi những thú đan này." Lục Thần ném một cái túi nhỏ cho Thú Thần.
"Phụ thân, không phải ngươi cũng muốn tăng lên huyết mạch vạn vật sao? Ngươi hãy giữ những thú đan này cho mình đi." Tiểu Thú Thần nói.