Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
"Vậy không phải ngươi sẽ không nhân cơ hội nhìn lén ta thay quần áo sao?"
Lục Thần chớp mắt, Lạc Dao vẫn còn nhớ rõ việc này sao.
Không hay! Nữ nhân này nói chuyện thì cứ nói chuyện đi, vì sao càng nói càng gần, tư thế này, bầu không khí này, giọng nói này, ánh mắt này... Môi của Lạc Dao, tươi non giống như là ô mai đợi hái...
Lục Thần ta bước chân vào giang hồ nhiều năm, lẽ nào hôm nay cuối cùng cũng có diễm ngộ rồi sao!
"Cha!" Cửa đại điện đột nhiên bị người ta đẩy ra: "Không phải ngươi nói sẽ nhanh chóng đi ra dẫn ta đi mua đồ thời trang sao!"
"Hửm? Các ngươi đang làm gì thế?" Tiểu Thú Thần nghiêng đầu nhìn Lạc Dao và Lục Thần.
Lục Thần nhìn Tiểu Thú Thần ở bên cạnh cao hứng bừng bừng, sôi nổi hoạt bát, vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ mà... Hận không thể một cước đạp chết nó.
Cơ hội hiếm có đã bị tên này quấy rối!
Tùy tiện mua cho nó hai bộ đồ thời trang, Lục Thần chỉ có thể ở khách sạn.
Ngày mai hắn sẽ đi sào huyệt Ma Thú, cô độc đứng trước cửa sổ, Lục Thần nhìn Đông Nhạc đại điện ở đằng xa, kinh ngạc đờ ra.
Hiện trường vốn ám muội lập tức biến thành đại hội chào tạm biệt.
Tuy hắn có ý với Lạc Dao, nhưng thân phận của hai người bọn họ lại quyết định rằng Lạc Dao bị không đi xông Thông Thiên Tháp trong một khoảng thời gian ngắn, còn Lục Thần chắc chắn cũng không thể tiếp tục ở lại Ngũ Trọng Thiên.
Thật ra Lạc Dao cũng biết điểm này, nhưng là quốc quân Đông Nhạc quốc, khi Đông Nhạc quốc đang xây dựng lại, nàng không thể nào buông tay mặc kệ để đi cùng Lục Thần.
"Haizz..." Lục Thần buồn bực thở dài một hơi.
Bản thân vốn không quen ở chung với nữ hài, hiện tại còn thêm một Thú Thần, xem ra đường tình cảm của mình đặc biệt nhấp nhô.
"Quên đi, chờ tất cả kết thúc rồi tính." Lục Thần lắc đầu, trở lại ngồi trước bàn.
Buổi tối lăn lộn khó ngủ, Lục Thần trực tiếp nhân lúc trời tối dẫn theo Tiểu Thú Thần rời khói Đông Nhạc thành.
Sào huyệt Ma Thú ở phía tây Bất Chu quốc nên Lục Thần dẫn Tiểu Thú Thần đi trước.
"Cha, ngươi không chào tạm biệt Lạc Dao tỷ tỷ sao? Ta thấy nàng có vẻ rất khó chịu." Tiểu Thú nói.
Lục Thần giận dữ nói: "Ngươi cũng biết nàng khó chịu sao! Ngươi biết cha ngươi chờ đợi cơ hội này bao nhiêu năm rồi không? Ai ngờ lại bị ngươi quấy nhiễu!"
"Cha, chuyện này cũng không có thể trách ta được, ta thấy mấy người khác đều đã đi ra thật lâu, không phải ta lo lắng cho sự an toàn của ngươi sao."
"Có gì phải lo lắng, ngươi còn sợ Lạc Dao ăn ta sao?"
Tiểu Thú cúi đầu, trưng ra vẻ mặt phạm sai lầm.
Lục Thần lắc đầu, dù sao cũng đã không thể cứu vãn được nữa, lại quở trách Tiểu Thú thì cũng không có tác dụng gì.
"Tính toán một chút, haizz, e rằng như vậy sẽ tốt cho nàng hơn, sớm muộn ta cũng phải đi."
"Đi thôi, ta còn rất nhiều việc muốn làm, ta sắp ngây người ở Ngũ Trọng Thiên ba năm, cũng đã đến thời điểm đi Lục Trọng Thiên."
...
Một tháng sau, Lục Thần xuyên qua Bất Chu quốc, tiến vào sào huyệt Ma Thú.
Khi Lục Thần bước vào sào huyệt Ma Thú, xung quanh lập tức xông ra một lượng lớn Ma Thú, chỉ là những Ma Thú này vừa thấy Lục Thần lập tức ngoan ngoãn, đứng ở đó không dám lộn xộn.
Lục Thần lạnh lùng nói: "Dẫn ta đi gặp thất tướng Ma Thú của các ngươi!"
Thất tướng Ma Thú tiến ra đón từ rất xa.
Cửu Đầu Long dẫn đường, đoàn người đi tới trước Ma Thú Sơn.
Trên đường mòn đi lên Ma Thú Sơn, Lục Thần thấy ở nơi cách xa hơn vài chục dặm có một tòa cự tháp đang đứng thẳng, giống như đứng giữa trời đất, đỉnh tháp đã bị mây mù che đi không thể thấy được nữa.
Mặc dù Ma Thú Sơn là ngọn núi cao nhất gần đây nhưng vẫn kém xa độ cao của tòa tháp kia.
Lục Thần hơi híp mắt lại.
Hắn không thể quen thuộc tòa tháp này hơn được nữa.
Thông Thiên Tháp!
Tới trước một huyệt động cực lớn giữa sườn núi, thất tướng Ma Thú ngừng lại.
Cửu Đầu Long nói: "Nguyên Thần đại nhân, mời vào bên trong."
Dứt lời, Ma Thú thất tướng cũng huyễn hóa thành hình người, dẫn theo Lục Thần cùng tiến vào huyệt động.
"Các ngươi cũng có thể biến ảo thành hình người?"
"Nguyên Thần đại nhân, chúng ta cũng chỉ cách thần thú một bước ngắn, có thể khống chế ngoại hình thân thể mình, chỉ là không kiên trì được bao lâu." Cửu Đầu Long biến thành một nam tử trung niên, lúc nói chuyện sắc mặt hơi mất tự nhiên, có thể còn chưa quá với thích ứng hình thái nhân loại.
Không biết sâu trong huyệt động có ánh sáng từ nơi nào tới truyền ra, khiến tầm mắt trong đường hầm không bị ngăn cản.
Lục Thần theo Cửu Đầu Long tiến vào một một căn phòng đồ sộ rộng rãi, căn phòng này khiến Lục Thần nhớ lại cảm giác trong phòng Boss ở Tứ Trọng Thiên, cũng đặc biệt rộng rãi đồ sộ.
Trên vách tường xung quanh phòng có vẽ rất nhiều đồ án dã thú có khuôn mặt dữ tợn.
Chúc Long, Ứng Long, thậm chí còn có Tổ Long, Hắc Kỳ Lân, Bạch Tích, Đằng Xà, Bạch Trạch, vân vân, mỗi một con đều giống như còn đang sống.
Lục Thần đột nhiên ngừng lại trước hình ảnh Ứng Long, lấy tay sờ vách đá, đột nhiên phát hiện trong bích họa có linh khí chầm chậm lưu động.
"Những bích họa này?" Lục Thần vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Cửu Đầu Long.
"Bẩm Nguyên Thần đại nhân, đây đều là dùng thi thể của bọn họ để làm màu vẽ, đây là truyền thống của Ma Thú nhất tộc chúng ta, người chết trận tiếp tục tồn tại trong hình dạng này."
Lục Thần hít sâu một hơi, truyền thống này khá là quái dị...
"Hồn khế của các ngươi đâu?"
"Mời Nguyên Thần tới bên này." Cửu Đầu Long dẫn Lục Thần tới trước một cái bàn đá cực lớn trong phòng, sau đó lấy ra bảy tấm lệnh bài bằng xương.
Trên mỗi một tấm lệnh bài bằng xương đều điêu khắc đồ án của một trong thất tướng Ma Thú, Cửu Đầu Long, Cửu Nhĩ Mi Hầu, Cửu Dực Giao, Cửu Sí Đế Giang... Không thiếu một ai.
"Đây là hồn khế của thất thú chúng ta, Nguyên Thần đại nhân, trong Ma Thú cũng có một bộ phận không chịu sự quản lý của chúng ta, ngoài ra còn có một số rải rác ở khắp nơi, cứ tiếp tục sinh sôi hậu duệ như thế, cho nên chúng ta thật sự không thể hoàn toàn ngăn chặn việc Ma Thú đả thương người. Chúng ta chỉ có thể đảm bảo trong vòng nghìn năm, chắc chắn đại quân Ma Thú chúng ta sẽ không tổ chức bất kỳ hành động công kích thất quốc nào."