Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1212 - Chương 1212: Chia Lại Bản Đồ (11/15)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1212: Chia lại bản đồ (11/15)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

Lục Thần kêu một tiếng, Nhị Cẩu lập tức như bị điện giật, vội vàng quay đầu, khuôn mặt đầy vẻ khiếp sợ nhìn Lục Thần: "Nguyên Thần!?"

Lục Thần cười đi tới: "Ta có một thứ muốn đưa cho ngươi."

"Nguyên Thần..." Nhị Cẩu hơi không biết làm sao.

Lục Thần lấy chiến xe cút kít hắn vẫn cất giữ gia...

Nhìn thấy cái xe cút kít hai bánh này, Nhị Cẩu đột nhiên rơi nước mắt như mưa.

Đồ vật trên xe gần như không bị đụng tới một chút nào, trên đó có quần áo và đồ dùng hàng ngày của mẫu thân và Nhị nha đầu, nhìn thấy những thứ này khiến nó lập tức không ngừng khóc rống.

Lục Thần đi tới trước mặt Nhị Cẩu, đỡ nó ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Ngươi biết không, chiếc xe cút kít này của nhà các ngươi đã giúp ta một đại ân, nếu không có nó, có lẽ ta sẽ không kịp trở về."

"Thật vậy sao?" Nhị Cẩu hơi không tin.

Lục Thần nói cho nó nghe mấy lần sử dụng xe cút kít để thuận lợi tiến vào biên giới.

Lục Thần vỗ vai Nhị Cẩu, lại đặt Nguyên Thần lệnh của mình ở trong tay nó: "Nhị Cẩu, ta cũng có một muội muội, ta biết ngươi chắc chắn cực kỳ tự trách, ngươi cũng cực kỳ khát vọng mạnh mẽ."

"Nguyên Thần lệnh này là do một người bạn thân truyền cho ta, chỉ là hắn đã không còn... Hiện tại ta truyền nó cho ngươi, nếu muốn bảo vệ người mình quan tâm thì chắc chắn phải đủ mạnh mẽ!"

Nhị Cẩu cẩn thận tiếp nhận Nguyên Thần lệnh, nhìn Lục Thần, nặng nề gật đầu.

"Nguyên Thần, ta chắc chắn sẽ trở thành người mạnh như ngươi! Ta muốn bảo vệ người ta quan tâm, ta muốn bảo vệ dân bản địa không bị người khác bắt nạt nữa!"

Lục Thần mỉm cười: "Thân thể phàm nhân cũng có thể nghịch thiên! À đúng rồi, ta lấy mấy bộ quần áo trong hành lý của các ngươi cho Tiểu Thú mặc..."

"Ngài đang nói đến con của ngài?"

Lục Thần chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, hiện tại ai cũng biết Tiểu Thú là con của hắn.

Nhị Cẩu vô cùng kích động, Tiểu Thú lại từng mặc y phục của mình, niềm vui như thế khiến bi thương trước đó cũng bị hòa tan, lời nói của tiểu gia hỏa cũng lập tức nhiều hơn.

Một lần trò chuyện này kéo dài rất lâu.

...

Một tháng sau, khu vực khai thác mỏ đã xây dựng được quy mô sơ bộ, đám trưởng lão cũng cho Lục Thần kết quả thăm dò mỏ linh thạch hoàn chỉnh.

Lục Thần liền vạch ra cả một vùng núi, cộng thêm khu vực thích hợp ở lại, trồng trọt ở xung quanh.

Mang theo bản đồ mới, Lục Thần trở về Đông Nhạc quốc.

Quốc quân thất quốc đã chờ Lục Thần ở đây hơn hai tháng, nhưng không được sự cho phép của Lục Thần, bọn họ cũng không dám đi.

Bây giờ thấy cuối cùng Lục Thần đã trở về, bọn họ vội vàng chạy tới Đông Nhạc đại điện.

"Đây là kết quả phân chia lại bản đồ Ngũ Trọng Thiên." Lục Thần cầm bản đồ, nói với mọi người: "Tây Vương quốc, Bồng Lai quốc, Đại Hoang tứ quốc, Đông Nhạc quốc mỗi quốc gia chia ra một phần quốc thổ, nơi đây sắp thành lập một quốc gia mới!"

"Quốc gia do dân bản địa làm chủ!"

"Mặt khác, Bạch Sư quốc, U Ma quốc và Bất Chu quốc bỏ ra một phần lãnh thổ, bổ sung phần lãnh thổ đã bị lấy đi cho Đông Nhạc quốc."

Quốc quân Bạch Sư quốc nhìn thấy bản đồ thì suýt nữa phun máu, Bạch Sư quốc bọn họ cắt ra nhiều lãnh thổ nhất, tuy Đông Nhạc quốc cũng bị cắt lãnh thổ, dù sao Đông Nhạc quốc cũng ở gần mỏ linh thạch của Lục Thần, nhưng sau khi được bồi thường, lãnh thổ lại trở nên lớn hơn!

"Nguyên Thần, ngươi mưu cầu quyền lợi cho dân bản địa thì chúng ta không có ý kiến, nếu không phải nhờ ngươi thì Ngũ Trọng Thiên cũng bị mất! Chỉ là, dựa vào cái gì mà lãnh thổ Đông Nhạc quốc không giảm mà lại tăng, còn lãnh thổ của lục quốc chúng ta đều bị giảm đi nhiều như vậy!" Quốc quân Bạch Sư quốc không nhịn được nghi ngờ, nói.

"Đúng vậy, Nguyên Thần, mặc dù ngươi đại diện dân bản địa, nhưng dù sao ngươi cũng là một thành viên trong số những người tu tiên, ngươi không thể chỉ nghĩ cho riêng một mình dân bản địa được."

Đột nhiên trong Đông Nhạc đại sảnh mơ hồ có linh khí lưu động! Trong căn phòng đóng kín dần dần nổi lên cuồng phong!

Đám người vội vàng hồi hộp nhìn về phía Lục Thần.

Lục Thần hơi híp mắt lại, vỗ mạnh cái bàn một cái, bàn đá trực tiếp vỡ nát!

"Đông Nhạc quốc là nơi duy nhất che chở dân bản địa, quốc thổ tăng thì có vấn đề gì?"

"Trước đó các ngươi đối xử với dân bản địa như thế nào, đều không nhớ rõ sao? Ta để lại quốc thổ cho các ngươi đã là mở một đường lui!"

"Hiện tại còn muốn bảo toàn lợi ích của mình? Các ngươi đừng quá được voi đòi tiên!"

Ánh mắt Lục Thần đảo qua, đám người quốc quân Bạch Sư quốc, quốc quân U Ma quốc lập tức câm như hến, không dám thở mạnh một tiếng nào!

Ở trước mặt người này, quốc quân, cường giả gì đó cũng không dám chống đối trước mặt hắn!

"Nếu ai có ý kiến với việc phân phối của ta, ta không ngại tăng thêm phạm vi cho quốc gia dân bản địa."

Câu nói sau cùng càng khiến trái tim mọi người lạnh lẽo.

Đây chính là cảnh cáo cuối cùng, nói một cách bóng gió, Duy Ngã Độc Cuồng có thể tiêu diệt quốc gia không phục bất cứ lúc nào!

Trong lòng quốc quân Bạch Sư quốc càng chột dạ hơn, lúc đó khi Duy Ngã Độc Cuồng xuất hiện trên chiến trường, người đầu tiên hắn giết chính là Sư Vương!

Duy Ngã Độc Cuồng nói không sai, hắn có thể để lại Bạch Sư quốc đã phải cám ơn trời đất, lại muốn cầu xin cái khác, vậy mình sẽ chọc giận Duy Ngã Độc Cuồng.

Sau khi cân nhắc trái phải, quốc quân Bạch Sư quốc ôm quyền nói với Lục Thần: "Nguyên Thần bớt giận, vừa rồi là ta không biết điều, chúng ta cứ làm như vậy đi."

"Nguyên Thần bớt giận... Bọn ta lập tức truyền lệnh xuống, chia lại biên giới!"

Tất cả quốc quân của lục quốc đi xuống, trong đại điện chỉ còn lại Lục Thần và Lạc Dao.

"Vừa rồi ngươi hơi dọa người." Lạc Dao đột nhiên nói: "Ta chưa từng thấy ngươi hung dữ như vậy."

Sát ý trong mắt Lục Thần đã sớm rút đi, quay đầu nhìn về phía Lạc Dao rồi cười: "Ngươi cũng không nói cho ta biết ngươi chính là Đông Nhạc Dao Đế, nếu không trước đây, biết đâu ta sẽ không chia cho ngươi thịt nướng."

Lạc Dao mím môi, nín cười, từng bước đi tới trước mặt Lục Thần, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm đôi mắt của Lục Thần.

Hương khí nhàn nhạt truyền tới, trong không khí tràn đầy sự ám muội.

Bình Luận (0)
Comment