Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Suy nghĩ một chút, Lục Thần nói: "Trước đây Ma Thú Chí Tôn phá hủy nhiều mỏ linh thạch, chẳng những tiêu hao một lượng lớn mỏ linh thạch, hơn nữa sau đại chiến, bọn họ cũng rất thiếu người, hiện tại muốn tu sửa hầm mỏ thì còn cần rất lâu, cho nên ta đoán, hiện tại giá cả của mỏ linh thạch ít nhất phải tăng lên gấp năm lần!"
Trương lão nặng nề gật đầu nói: "Có lẽ không chỉ gấp năm lần, tổn thất do đại chiến tạo thành gần như đã tiêu hao hết dự trữ của thất quốc, hơn nữa hiện tại bọn họ cũng không dám sai dân bản địa đi làm lao động tay chân cho bọn họ nữa, nhân thủ khan hiếm, ta đoán giá cả mỏ linh thạch ít nhất phải tăng từ bảy đến tám lần!"
Tên còn lại nói thêm, "Cái này cũng phải xem Nguyên Thần có bằng lòng bán hay không!"
Nghĩ đến dáng vẻ các quốc gia đứng xếp hàng cầu xin mua sắm mỏ linh thạch, đám người không nhịn được cười ha ha.
Nhìn ra được những người này đều mừng rỡ từ tận đáy lòng, giống như những dân bản địa đang lao động kia, mặc dù không trông coi giám sát, nhưng lòng nhiệt tình sóng sau cao hơn sóng trước.
Thái thúc kích động nhìn Lục Thần: "Vô Danh lão đệ, dân bản địa chúng ta thật không biết nên nói cái gì cho phải. Một mỏ linh thạch như vậy cũng là một khoản tài phú không thể tưởng tượng nổi đối với ngươi, nhưng ngươi lại tình nguyện giao quyền khai thác và quyền kinh doanh cho chúng ta, chúng ta thật sự... Thật sự vô cùng cảm kích!"
Lục Thần mỉm cười: "Thật ra Nguyên Thần cũng giúp ta rất nhiều, nếu không nhờ có hắn, ta cũng không thể ngộ ra Sáng Thế và Nhất Kiếm Phá Thiên."
Lúc này Lục Thần gọi Lục Di và một đám cường giả Trái Đất tới.
"Di Di, ta đã nghĩ xong, ta giao quyền khai thác và quyền kinh doanh mỏ linh thạch này cho dân bản địa và bộ thống chiến Trái Đất chúng ta, phân chia cụ thể như thế nào, chờ đám Trương lão cho ta số liệu cụ thể ta lại phân phối."
"Đến lúc đó ta sẽ đi nói với Mộc Hoa một tiếng."
Người chơi Trái Đất trợn tròn đôi mắt.
Mỏ linh thạch này là tài sản cá nhân của Cuồng Thần, trong tình thế trước mắt, chỉ cần khai thác và kinh doanh thì chắc chắn cũng sẽ kiếm được đầy bồn đầy bát!
Không hề nghi ngờ gì nữa, giá trị của mỏ linh thạch này đã không thể dùng tiền tệ trên Trái Đất để hình dung.
Có linh thạch này, việc quật khởi của dân bản địa và người chơi Trái Đất không còn là ảo tưởng nữa! Nếu lại cộng thêm kế hoạch của người chỉ dẫn, có thể Trái Đất sẽ nghênh đón "thời đại cường giả " thật sự!
"Ca, vậy còn ngươi?" Lục Di vẫn sợ lão ca chịu thiệt, hỏi.
"Ta sẽ không khai thác, chi hoa hồng là được."
"Ngươi lại muốn vung tay làm chưởng quỹ!" Lục Di lập tức nhìn thấu bản chất.
Thái thúc vội vàng tiến lên: "Di Di cô nương, ngươi để ca của ngươi vung tay làm chưởng quỹ đi, nếu hắn không vung tay, dân bản địa chúng ta thật sự rất khó quật khởi."
"Đúng đúng đúng, Nguyên Thần ngài cứ giao mỏ linh thạch cho chúng ta, chắc chắn chúng ta sẽ xử lý thỏa đáng, dù chia cho chúng ta một phần lợi nhuận cũng được!" Trưởng lão nói.
Lục Di ngượng ngùng nói: "Vị đại thúc này, ta chỉ nói chơi một chút, dù ca ta nói cái gì ta cũng ủng hộ hắn."
Lục Thần cười ha ha một tiếng: "Các ngươi nhiều người như vậy, một phần sao đủ, ý của ta là các ngươi và quê hương của ta đều chiếm bốn thành."
"Dân bản địa am hiểu khai thác, giai đoạn đầu khai thác có thể các ngươi phải ra sức nhiều, nhưng trong đám người Trái Đất có một lượng lớn Trận Phù Sư, sau này khi bọn họ tới đủ nhiều sẽ có thể tự chế tạo quyển trục rút ra hiện thực. Các ngươi có thể giúp đỡ lẫn nhau, cùng chung phát triển."
"Cứ vậy, các ngươi cũng coi như đoạt lấy một chỗ tài nguyên, sau này có thể coi đây là cơ sở, cộng thêm linh khí Ngũ Trọng Thiên đã mở lại, các ngươi cứ từ từ phát triển."
Thái thúc trợn tròn đôi mắt: "Bốn phần? Cái kia, vậy không phải Vô Danh lão đệ ngươi chỉ còn hai phần thôi sao?"
Lục Thần thu lại nụ cười, nhìn về phương xa: "Hai phần là đủ rồi... Thứ Nguyên Thần dạy ta đã đủ nhiều."
Nói đến Nguyên Thần tiền nhiệm, trong mắt dân bản địa không khỏi dâng lên nước mắt.
Người kia không tiếc hi sinh tất cả mọi thứ của mình để bảo vệ thế giới của dân bản địa, đồng thời vĩnh viễn trở thành ngọn đèn sáng chỉ dẫn cho bọn họ trở nên mạnh mẽ hơn!
Từ khi khảo sát đến lúc khai thác mỏ linh thạch thật sự ít nhất cũng phải cần mấy tháng hay thậm chí là nửa năm, lại nói, mỏ linh thạch chỉ khai thác ra được linh thạch, Lục Thần cũng không cần linh thạch.
Muốn chế tạo ra quyển trục rút ra hiện thực còn phải chờ rất nhiều Trận Phù Sư Trái Đất tới Ngũ Trọng Thiên...
Nghĩ đến cuộc chiến cuối cùng, Lục Thần biết mình không thể nào chờ lâu như vậy!
Hắn căn bản không có thời gian đợi thu hoạch hai phần thu nhập giữ lại, hơn một nửa là để dành cho Lục Di và nhóm bằng hữu kia của mình, cho nên hắn căn bản không để ý rút ra bao nhiêu phần.
Cơm tối, sau khi Lục Thần và những hảo hữu chè chén một phen thì hơi say.
Lại nói, sau khi thể chất tăng cường, hình như tửu lượng cũng tăng trưởng, những tên kia cộng lại cũng không thể khiến Lục Thần quá chén được...
"Một đám gà mờ mà còn muốn chuốc say ta? Hừ hừ." Lục Thần ngồi một mình trên sườn núi, nhìn hầm mỏ phía dưới.
Đã là ban đêm, nhưng nhiệt huyết làm việc của dân bản địa lại không giảm chút nào, khắp nơi trên núi đồi đều là đèn đuốc, đếm không hết những bóng dáng vẫn đang cố gắng làm việc.
Đối với bọn họ thì đây cũng là công việc, thế nhưng vào lúc này, bọn họ lần đầu tiên bận rộn vì bản thân.
Có hy vọng và không có hy vọng, tất nhiên sự nhiệt tình hoàn toàn khác nhau.
Trong lúc vô tình, Lục Thần thấy một bóng dáng quen thuộc ở cách đó không xa, mặc dù nho nhỏ nhưng sự nhiệt tình của nó nhiều hơn bất kỳ ai khác.
"Nhị Cẩu?"
Lục Thần mỉm cười, lắc mình đến trước mặt Nhị Cẩu.
Nhị Cẩu đang cố gắng vung cuốc để đục xuống tầng nham thạch bên dưới, khi phát hiện có người sau lưng cũng không quay đầu lại: "Biết rồi biết rồi, chờ ta đào thêm hai thước nữa ta sẽ đi ăn!"
Lục Thần mỉm cười, tên này nghĩ mình là người giục nó đi ăn cơm.
"Nhị Cẩu."