Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Nơi này là Lục Trọng Thiên sao? Linh khí thật sự tràn đầy hơn Ngũ Trọng Thiên nhiều, e rằng dù sau khi toàn bộ ngũ đại linh mạch của Ngũ Trọng Thiên bình thường lại, còn lâu mới sánh được linh khí ở nơi này.
Có thể tưởng tượng, nếu Lục Thần tiến vào Ngũ Trọng Thiên, ngũ đại không bị tắc nghẽn, vậy người tu tiên mà hắn gặp phải sẽ cường đại hơn những người từng gặp phải nhiều.
Ít nhất xếp hạng tu tiên của hắn sẽ thấp hơn bây giờ gấp bội!
Lục Trọng Thiên cũng không có linh mạch tắc nghẽn, nói cách khác, thực lực của người nơi này vô cùng khủng bố.
Người trong núi nói đến Lục Trọng Thiên phải khiêm tốn, xem ra vẫn phải nghe theo lời của hắn ta.
Lại nói, Mạnh Bà ở Nhị Trọng Thiên đã nói, chờ hắn có thực lực vượt qua Ngũ Trọng Thiên, có thể đến sông Vong Xuyên.
"Không biết trong sông Vong Xuyên có Boss gì, có thể rơi đồ tốt hay không." Trong lòng Lục Thần lại suy nghĩ một vấn đề khác.
"Lão đại, ý của Mạnh Bà, hình như là cho ngươi đi tìm kiếm chủ nhân nước mắt, không phải cho ngươi đi đánh trang bị..." Lục Y Y lườm Lục Thần.
Lục Thần thở dài một hơi, "Ôi, với dáng vẻ hiện tại của ta, dù nàng nhớ lại ta là ai, e rằng cũng có ý kiến."
Bây giờ Lục Thần thật sự bi thảm, đến tận bây giờ vẫn mất một bên cánh tay, dù biến dị khi dung hợp Long Tinh cũng không biết bù lại cánh tay cho hắn.
Bây giờ còn thêm một trạng thái dễ mệt mỏi, thể lực tiêu hao gấp 11 lần người khác!
Hiện tại cũng không rõ tung tích của ba chiến sủng.
Vừa tới Lục Trọng Thiên, thật sự thảm đến không thể thảm hơn nữa.
"Đừng nghĩ vội, tuy bây giờ ta đã tới Lục Trọng Thiên, thế nhưng cũng không phải vì chuẩn bị thực lực tương ứng mới tới được, e rằng không thể vào sông Vong Xuyên."
"Nếu Tiểu Nguyên thật sự có thể dễ dàng đánh bại khôi lỗi bốn đại Chí Tôn, ít nhất ba người bọn họ cũng không thảm hơn ta, Tiểu Thú cũng là hình người, có thể ngụy trang thành Ngự Thú Sư, có lẽ tạm thời không có nguy hiểm..."
Tuy nói Lục Thần sốt ruột muốn tìm được đám người Tiểu Thú, nhưng xem ra chắc chắn không thể làm được trong khoảng thời gian ngắn.
Lục Thần hít sâu một hơi, bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Không biết nên nói là may mắn hay là bất hạnh, hình như hòn đảo nhỏ này là một hòn đảo hoang, trên đảo không có vết tích từng có người sinh sống.
Tin tức tốt là, ít nhất hiện tại Lục Thần không gặp phải người tu tiên lợi hại với trạng thái này, chỉ cần vừa lên là lấy mạng hắn, tin tức xấu là, bây giờ hắn vẫn hoàn toàn không biết gì về Lục Trọng Thiên.
Người ở đây có thực lực gì, cách phân bố thế lực, trạng thái thế giới và rất nhiều thứ, đều hoàn toàn không biết gì cả.
"Đúng rồi, người trong núi cho ta hai tấm lệnh bài!" Lục Thần đột nhiên nhớ lại chuyện này, vội vàng lấy hai tấm lệnh bài kia ra.
Sau khi đi tới Lục Trọng Thiên, đã có thể thấy rõ chữ trên lệnh bài.
"Đề cử lệnh Vô Niệm Thánh Viện thượng đẳng, đề cử lệnh Lôi Đình Thánh Viện thượng đẳng..."
"Cái tên người trong núi kia để ta đến hai học viện này, chẳng lẽ trong hai học viện này có thứ gì đó có thể giúp ta trở nên mạnh mẽ?" Lục Thần suy nghĩ.
Có lẽ người trong núi không dự tính đến tình cảnh hiện tại của Lục Thần, nếu nói lúc đó Lục Thần cần thứ gì nhất, chắc chắn chỉ có hai thứ.
Trang bị bộ Thần Ma hoặc là hai quyển Thần Ma Cửu Biến bát cứu.
Còn như những thứ khác, ví dụ như thú hạch, quyển trục rút ra hiện thực, chưa chắc phải đi kiếm ở nơi đặc biệt thế này, có lẽ không phải là mục đích của người trong núi.
Đáng tiếc trên lệnh bài chỉ có mấy chữ này, ngay cả một vị trí cũng không có, chứ đừng nói đến là những tin tức khác, Lục Thần cũng chỉ có thể suy đoán ý đồ của người trong núi.
Hiện tại cũng không phải lúc suy nghĩ lựa chọn học viện nào, Lục Thần thu hồi lệnh bài.
Hắn lại nhìn đẳng cấp tu tiên của mình, thứ này lại được giữ đến Lục Trọng Thiên.
Đại Dã Tu Sư nhất tinh, xếp hạng... Không rõ...
Có lẽ xếp hạng thấp quá, đã không muốn thống kê nữa.
"Thảm!" Lục Thần lắc đầu thở dài một cái, "Chỉ có thể suy nghĩ thoáng một chút, ít nhất còn sống!" Lục Thần đứng lên, xoa tay, "Trước tiên phải ăn chút gì đã, hiện tại cảm giác có thể nuốt trôi một con Quỳ Ngưu!"
Dã ngoại cầu sinh, biến thành hoang đảo cầu sinh.
Đầu tiên Lục Thần tìm được một sơn động có thể ở lại trong khu đá ngầm, sau đó đi loanh quanh ở trên đảo.
Hắn tìm được nguồn nước ngọt, Tiểu Lục và Tiểu Mẫn cũng hái không ít hoa quả rau dưa, một người hai quỷ mang theo một đống đồ đạc trở về chỗ ở.
Bận rộn cả một ngày, Lục Thần đã rất mệt mỏi, thể lực tiêu hao gấp 11 lần, còn không thể bổ sung thể lực, hắn rõ ràng cảm nhận được sự khủng bố của "trạng thái dễ mệt mỏi".
Nếu phải đánh trận chiến lâu dài, còn chưa đánh xong thì thể lực của mình đã chống đỡ hết nổi.
"Lão đại, chúng ta tới làm cơm, ngươi nghỉ ngơi đi." Tiểu Lục nhận ra sắc mặt Lục Thần không tốt lắm, cướp việc để làm.
Lục Thần gật đầu, một mình ngồi ngơ ngác nhìn đống lửa trại đang cháy.
Tiểu Mẫn ngồi bên cạnh Lục Thần, an ủi, "Lão đại, đừng nản chí, rồi sẽ tốt hơn, trước đây ngươi trải qua nhiều thất bại như vậy cũng không hề từ bỏ."
Lục Thần lắc đầu, "Không phải ta nản lòng, ta đang nghĩ phải làm thế nào để rời khỏi nơi này."
"Cũng không thể khó khăn lắm mới tới Lục Trọng Thiên, thật sự sống ngày tháng dã nhân ở nơi này."
Lục Thần quay đầu nhìn hòn đảo nhỏ trong bóng đêm một chút, "Với thể lực hiện tại của ta, e rằng không có cách để xuyên qua hải vực, dù mở Hồn Thể Hợp Nhất, cũng chỉ có thời gian một tiếng, dù cho cưỡi Cửu Dực, có lẽ cũng không đến được đại lục, cho nên, chúng ta phải chế tác một chiếc bè trúc để rời khỏi nơi này."
"Bè trúc?"
"Ừm, nguyên liệu nấu ăn trong balo của ta đã hư hỏng gần hết, còn cần chuẩn bị đầy đủ nước và thức ăn, điều chết tiệt là, chúng ta căn bản không biết hải vực này rộng đến mức nào, lúc nào mới có thể lên bờ!"
Thoáng cái, sắc trời đã tối, ngay lúc Lục Thần đang suy nghĩ tìm cách rời khỏi hòn đảo không người, ngoài khơi nổi lên cơn gió điên cuồng.