Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
“Này, tiểu tử, tìm việc làm sao?” Người kia thấy Lục Thần đi dạo trên đường, ánh mắt dừng ở trên huy chương và cánh tay cụt mất của hắn, “Ngươi như này, học viện của chúng ta không thu.”
Lục Thần như bị sét đánh.
Hắn không có ý định tìm việc làm, thế nhưng đối phương lại vô tình đả kích hắn.
Giống như hắn, ngay cả chuyển hàng cũng không ai cần!
Lục Thần hỏi, “Vị tiểu ca này, ngươi cũng thuộc học viện sao?”
“Đó là đương nhiên, chỉ có gia nhập vào học viện mới có thể thu được tài nguyên tu luyện, chỉ là bây giờ ta vẫn chưa thể trở thành đệ tử chính thức, tạm thời trợ giúp môn phái xử lý một chút sinh ý thường ngày.”
“Vậy... Tiểu ca này, ngươi biết Lôi Đình Thánh Viện và Vô Niệm Thánh Viện không?”
“Vô Niệm Thánh Viện đã đóng cửa. Lôi Đình Thánh Viện? Chưa từng nghe qua.” Tiểu ca nói xong, lại quay đầu đi dỡ hàng...
Lục Thần đứng đó sửng sốt, Vô Niệm Thánh Viện... Đóng cửa?!
Lúc tiểu ca này trở về, phát hiện nam tử cụt tay kia còn đứng ở đó, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn, “Tại sao ngươi còn chưa đi?”
“Tiểu ca, quấy rầy ngươi một chút nữa, ngươi nói Vô Niệm Thánh Viện đóng cửa? Đây là chuyện khi nào?”
“Ai, ngươi lại kỳ quái như thế, như vừa tới Lục Trọng Thiên vậy, đẳng cấp này của ngươi cũng không thể là người đi lên từ Ngũ Trọng Thiên chứ... Thôi đi, ta cũng vội lắm, ngươi có tiền mời ta ăn cơm không?”
Lục Thần mặt đầy hắc tuyến, một tên Địa Tu cũng có thể đòi ăn chực sao?
“Có!”
“Được, thế ngươi đợi ta một lát, ta lại dỡ hai thùng rồi chúng ta đi Như Ý tiểu quán, thấy ngươi cũng không có bao nhiêu tiền, vậy ăn chút gì đó rẻ rẻ đi.”
Không lâu sau, cuối cùng tiểu ca đã làm xong, thay quần áo khác cùng Lục Thần đi ăn cơm.
Tiểu ca nói không uống rượu, buổi chiều còn phải làm việc, chỉ gọi mấy món ăn, một chậu cơm, nhìn dáng vẻ chắc là đói bụng lắm.
“Tiểu ca, ngươi là một tên Địa Tu, trên người cũng không có chút linh thạch nào sao?” Lục Thần kỳ quái hỏi.
“Ngươi biết ta thuộc học viện nào không? Ta thuộc Thiên Huyền Học Viện! 500 vạn phí vào viện, ngươi cho rằng là giả sao? Số tiền này còn có bằng hữu cho mượn 300 vạn, hiện tại nợ đầy người!” Người kia vừa ngồm ngoàm dùng bữa, vừa giải thích.
“Này, có phải ngươi muốn đi Vô Niệm Thánh Viện hay không? Ta cũng hiểu, điều kiện của ngươi có lẽ cũng chỉ có Vô Niệm Thánh Viện mới thu ngươi, đáng tiếc năm nay học viện bọn họ xếp hạng chót bảng, cho nên bị cưỡng ép đóng cửa.”
Lục Thần cau mày, “Thế sau khi đóng cửa, đồ vật trong học viện được xử lý như thế nào?”
“Phân đến các học viện xung quanh.”
Lục Thần chỉ cảm thấy bó tay toàn tập.
Người trong núi cho hắn hai khối lệnh bài này, nhất định có dụng ý, nói không chừng trong học viện Vô Niệm có đồ vật mà Lục Thần cần!
Kết quả, Vô Niệm đóng cửa, đồ vật còn bị phân chia? Cái này bảo hắn làm sao tìm được!
“A, đồ vật được chia ra, chỉ có điều đất vẫn còn ở đó. Còn có hai tuần nữa, cường giả có thực lực sẽ cạnh tranh ở địa bàn cũ của học viện Vô Niệm bọn họ, tranh đoạt tư cách khai sơn lập phái, đến lúc đó không biết nhà ai sẽ cầm được địa bàn cũ của Vô Niệm.”
“Dù sao Vô Niệm Thánh Viện cũng có chữ lót ‘Thánh’, dù hiện tại xưa đâu bằng nay, đã đóng cửa, nhưng sân bãi của bọn họ vẫn khá tốt, chỉ cần tài lực phong phú, có lẽ cũng có thể thiết lập một cái ‘Hạ Viện’ trong thời gian ngắn.”
Lục Thần vội vàng hỏi, “Tranh đoạt địa bàn cũ của bọn họ?”
“Đúng vậy, bên trong Lục Trọng Thiên, học viện là đơn vị cơ sở, có chút thế lực lớn muốn nắm giữ càng nhiều học viện trên danh nghĩa, sẽ tranh đoạt một vài địa bàn cũ của học viện đóng cửa, lần nữa thành lập phân viện. Cái này có gì kỳ quái.”
Thức ăn đầy bàn, Lục Thần cũng không muốn ăn một chút.
Bảo vật của Vô Niệm bị chia cắt, nhưng địa bàn cũ còn đó, không biết bên trong địa bàn cũ có thứ mình muốn hay không... Nhất định phải lấy được chỗ kia!
“Tiểu ca, muốn tranh đoạt địa bàn cũ, thì cần gì điều kiện?”
“Nhất định phải là học viện được rút trúng, mới có thể phái đệ tử ra tham gia tranh đoạt, cho dù Thánh Viện là địa bàn cũ đi nữa, ít nhất có 20 học viện cạnh tranh, phái ra đệ tử trong 10 năm tranh đoạt... A, đương nhiên, học viên Vô Niệm cũng có tư cách tranh đoạt, chỉ có điều, nếu bọn họ đã xếp hạng cuối cùng, thế thì cũng không có cơ hội thắng, có thể bỏ qua bọn họ.”
Lục Thần trừng to mắt, “Thế người của Vô Niệm đâu?”
“Người của Vô Niệm? Hừ hừ, chắc chắn tan đàn xẻ nghé rồi, đều chạy đến học viện khác, ngay cả đạo sư truyền thụ đều rời khỏi... Đoán chừng chỉ còn nguyên lão viện trưởng đi, bây giờ hắn đi đâu cũng không có ai cần hắn.”
“Hắn ở đâu?”
“Ta cũng không biết.” Tiểu ca nói xong, lại gọi tiểu nhị cho thêm một phần cơm.
...
Một bữa cơm tốn hơn mấy trăm linh thạch của Lục Thần, vật giá của Lục Trọng Thiên thật sự đắt. Dựa theo vật giá này, Lục Thần suy nghĩ, có lẽ “Tiên Nhân Túy” của người trong núi cũng không tính là rượu ngon đỉnh cấp.
Từ chỗ tiểu ca dỡ hàng, rốt cuộc Lục Thần vẫn thu được chút tin tức hữu dụng, không chỉ có thế, hắn còn biết được vị trí địa bàn cũ của Vô Niệm Thánh Viện.
Thế mà cách nơi này có hơn trăm dặm!
Cách ngày tranh đoạt địa bàn cũ của Vô Niệm Thánh Viện chỉ có hai tuần lễ, Lục Thần ngựa không dừng vó, chạy thẳng đến địa bàn cũ của Vô Niệm Thánh Viện.
Một tuần sau, cuối cùng Lục Thần đã tới địa bàn cũ của Vô Niệm Thánh Viện.
Vô Niệm Thánh Viện ở trên núi Vô Niệm, chiếm diện tích cực lớn, chí ít gấp ba bốn lần Thánh Vũ Học Viện.
Kiến trúc khắp nơi cổ phong cổ sắc, bảo tồn hoàn hảo.
Chỉ là lúc này, Vô Niệm Thánh Viện chỉ còn lại một cái túi da.
Sơn môn phong tỏa, dán bố cáo đóng cửa, nhìn vào sơn môn, một bóng quỷ cũng không có, các học viên vội vàng rời khỏi để lại rất nhiều rác rưởi, bay lả tả trong gió.
Tóm lại, là một mảnh hỗn độn!
Lục Thần ngẩng đầu nhìn từ sơn môn đến trên núi...
Đúng vào lúc này, hắn phát hiện bên cạnh có một lão đầu, cũng thò cổ nhìn vào trong giống hắn.
Hai người đều cảm thấy kỳ quái, nhìn về phía đối phương.
“Ngươi là người... Học viện Vô Niệm sao?”
“Ngươi là người... học viện Vô Niệm sao?”