Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1297 - Chương 1297: Xúi Giục Quân Tâm (5/15)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1297: Xúi giục quân tâm (5/15)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

“Thật sự là nực cười, các ngươi hỏi hắn một chút, với thân thể này của hắn, có thể dùng được mấy lần? Ta đoán, mỗi lần hắn chiến đấu, tối đa chỉ có thể dùng hai lần! Phế vật như vậy, các ngươi cảm thấy hắn rất mạnh sao?”

“Phế vật như vậy, làm sao có sức chiến đấu cao thủ 20 học viện? Chính các ngươi không biết động não sao? Ta có thể nói cho các ngươi biết, trước đây, chính là tên ngụy quân tử này mua chuộc mấy đệ tử Bắc Cực Thánh Viện, để bọn họ rời khỏi tranh đoạt địa bàn cũ Vô Niệm!”

Một bên, phó viện trưởng Bắc Cực Thánh Viện Trường Hoành lạnh giọng nói, “Chuyện này chính xác trăm phần trăm, chúng ta đã xử lý đệ tử tham gia!”

Tầm Đạo tiếp tục cười nói, “Thần Ma Học Viện đang ở địa bàn cũ của Vô Niệm Thánh Viện, các ngươi biết tại sao Vô Niệm Thánh Viện đóng cửa không? Ở đây, ta có thể nói một lời công đạo, không phải Vân Hải không đủ năng lực, là linh mạch của học viện các ngươi vốn bị phế đi!”

“Hẳn là các ngươi hoặc nhiều hoặc ít nghe nói một chút, trước đó cảnh giới của học viên Vô Niệm Thánh Viện tăng lên chậm chạp, các ngươi tưởng rằng bọn họ không tu luyện khắc khổ sao? Sai rồi, không phải học viên trước kia không tu luyện khắc khổ, mà là... Linh mạch của các ngươi có quỷ vật quấy phá!”

“Biết vì sao viện trưởng các ngươi muốn dẫn các ngươi giết nhiều thú đan như vậy sao? Bởi vì hắn phải dùng những thú đan này, xem như linh nguyên, để cung cấp linh khí cho linh mạch thứ cấp quá kém kia của các ngươi!”

Những lời này của Tầm Đạo khiến chúng đệ tử Thần Ma Học Viện lộ vẻ kinh hãi.

Chuyện về linh mạch, chỉ có Lục Thần, vài tên đạo sư, còn có mấy người Hôi Nha biết, mà học viên khác căn bản vốn không biết chuyện này, Tầm Đạo lại rõ chuyện này như lòng bàn tay, còn một mạch nói ra hết toàn bộ.

Tầm Đạo nhìn thấy biểu cảm khiếp sợ của những đệ tử này, cười nói, “Các ngươi là thiên tài, vừa bắt đầu có thể không quan tâm linh mạch gì hay không, nhưng thời gian dài thì sao, mọi người đều biết, tu luyện ở bên cạnh linh mạch tốt thì làm ít công to, mà chủ linh mạch của các ngươi chẳng những phế đi, chỉ có thể chịu đựng dùng linh mạch nhân tạo thứ cấp, cùng một phần khí lực, người khác có thể được một, các ngươi lại chỉ có thể chưa tới nửa phần!”

“Hơn nữa, nếu vật bên trong chủ linh mạch kia thức tỉnh, linh mạch thứ cấp của các ngươi căn bản không chống được bao lâu, đến lúc đó, vật kia còn có thể hút linh khí trong cơ thể các ngươi.”

“Không biết các ngươi có từng nghe nói, 400 năm trước, trong vòng ba tháng, hơn một trăm tên đệ tử Vô Niệm Thánh Viện xuất hiện tình huống sụt giảm đẳng cấp?”

“Dạng học viện này, dạng viện trưởng này, các ngươi thật sự muốn đi theo Thần Ma cùng chết sao?”

“Đẳng cấp bị sụt giảm?!” Những đệ tử này càng thêm chấn kinh.

“Không thể nào, sau khi có linh đan củng cố, sao có thể xuất hiện loại tình huống này!”

“Đúng vậy, ngươi thật ra đang nói bậy nói bạ!”

Tầm Đạo cũng không tức giận, vẫn khí định thần nhàn, mặt nở nụ cười, “Nói bậy nói bạ sao, các ngươi không tin ta, có thể tự mình hỏi viện trưởng các ngươi? Các ngươi cố gắng hỏi một chút tên ngụy quân tử đùa nghịch tâm cơ, lừa gạt chức danh viện trưởng, lại mang các ngươi vào hố lửa này đi!”

Rất nhiều đệ tử khẩn cấp nhìn về phía Lục Thần, “Viện trưởng... Hắn, hắn nói có đúng không?”

Lòng Vân Hải nóng như lửa đốt, nhưng lúc này, hắn ta lại không nói ra nửa câu.

Tầm Đạo với tư cách là viện trưởng tiền nhiệm của Thiên Đồ, việc mê hoặc là chuyện trong lòng bàn tay! Chuyện hắn ta nói liên quan tới học viện, tất cả đều là tình hình thực tế! Mà liên quan tới Vô Danh... Có phải đều là thật sự hay không?

Mua chuộc đệ tử dự thi? Bỏ đi địa bàn cũ Vô Niệm? Người Bắc Cực Thánh Viện sẽ vì lừa gạt bọn họ, hủy đi danh dự của mấy tên đệ tử thiên tài sao?

Lục Thần thản nhiên nhìn Tầm Đạo.

Tầm Đạo này lại thẳng thắn, vừa mở màn cũng không nói nhảm gì, cũng không ngụy trang, bắt đầu trực tiếp làm tan rã lòng quân của Thần Ma Học Viện!

Nói chuyện cũng có chút trình độ, trong thật có giả, khiến không ai có thể thanh minh.

Cũng tốt, tất cả mọi người là người biết chuyện, vừa mở màn đã cho thấy lập trường cũng bớt đi rất nhiều phiền phức.

Thần Ma Học Viện lòng quân bất ổn, cao thủ ẩn tàng của Thiên Đồ xuất thế, một bên, đám người Bắc Cực Thánh Viện đang tùy thời mà ra tay.

Thi Vương còn đang ra sức tránh thoát khống chế của đạo phù, một khi Tầm Đạo ra tay, như vậy Thi Vương chính là vũ khí lợi hại nhất của hắn ta!

Các đệ tử ở khu xem chiến nhất định cũng đang nhìn mình, ngay cả vài tên đạo sư cũng đang nhìn hắn, bọn họ cũng muốn biết chân tướng...

Hốc mắt Tiểu Lục ướt át.

“Lão đại, ngươi làm nhiều việc vì học viện như vậy, còn phải bị bọn họ nghi ngờ sao? Lão đại...”

Lục Thần hít sâu một hơi, đi ra, từ tốn nói, “Lão cẩu, ngươi trái lại nói đúng một việc.”

“Ta cũng không phải người tốt!”

Một câu nói kia, khiến đám người Thần Ma lập tức ngẩn ra.

Viện trưởng chính miệng thừa nhận hắn không phải người tốt... Chẳng lẽ, Tầm Đạo nói đều là thật?

“Ha ha ha ha, ta đương nhiên biết ngươi không phải người tốt lành gì, ngươi trong mắt ta chỉ là một tiểu nhân không cam lòng chẳng làm nên trò trống gì, cho nên không từ thủ đoạn cũng muốn trèo lên cao!” Tầm Đạo cười to nói.

“Không để ý đến sống chết của học viên, liều mạng để bọn họ đi săn! Biết rõ Diệp Phàm đắc tội Tử Thiên Cung, vì tạo thế cho học viện, còn muốn nhận lấy người này, ngươi mặc kệ sinh tử của học viên khác đi đâu?! Viện trưởng ngươi này, thật đúng là rất xứng chức.”

Lục Thần mỉm cười, cũng không để ý tới Tầm Đạo, mà quay người nhìn về phía đám người Thần Ma Học Viện.

Hắn cúi đầu nhìn về phía huy chương của mình.

Bây giờ phía trên có hết thảy mười hai chữ.

Dã Đại Tu Sư nhất tinh.

Viện trưởng Thần Ma Học Viện!

“Từ khi bắt đầu tiến vào Cửu Thiên, ta đã có cảnh ngộ khác biệt những người khác... Khi đó, ta yếu nhược hơn tất cả mọi người...” Giọng nói Lục Thần vang lên, dường như về tới ngày đầu tiến vào Cửu Thiên.

Ừ? Tay của ta, chân của ta... Ta là... Một tên Sài Lang Nhân suy nhược?! Tình cảnh lúc đó, dường như còn rõ ràng trong mắt.

Bình Luận (0)
Comment