Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
“Hắn nói, nhục thân ta bị hao tổn, nói thân thể ta yếu, đẳng cấp thấp, không có chỗ dựa... Đúng vậy, hắn nói sự thật!”
Tất cả Thần Ma đệ tử đều ngẩng đầu, chăm chú nhìn Lục Thần.
Lục Thần tự giễu cười nói, “Nói đến, ta quả thực không bằng rất nhiều người, con đường của ta dường như khó đi hơn rất nhiều so với người khác... Lúc nào cũng có người muốn ta cúi đầu, muốn ta nhận mệnh, để ta cầu xin tha thứ!”
“Thế nhưng, các ngươi phải hiểu...” Lục Thần ngẩng đầu, trong mắt dấy lên hỏa diễm, “Người sống một đời, nếu ngay cả vận mệnh của mình cũng không nắm bắt được, đời này chẳng phải là uổng công sống một lần sao?!”
Trong mắt rất nhiều đệ tử lấp lóe, đây là lần đầu tiên viện trưởng nói những lời này với bọn họ.
Thì ra, con đường viện trưởng đi tới lúc này cũng không nhẹ nhõm!
“Nhục thân bị hao tổn thì làm sao? Cơ thể suy nhược như thế nào? Không có chỗ dựa lại như thế nào?!” Lục Thần nhìn về phía đám người Thần Ma, “Chủ linh mạch của học viện không có cách gì sử dụng thì sao?”
“Thần Ma Học Viện không phải nơi dưỡng lão, nếu ngay cả chút khó khăn này đều e ngại không tiến, các ngươi nói chi là... Nghịch thiên?!”
Hai chữ “nghịch thiên”, lập tức khiến cho thể xác và tinh thần đám người đều rung động!
Đây không phải là cực hạn những thiên tài này theo đuổi sao? Viện trưởng cũng lấy dáng vẻ thân thể suy nhược này, một tay sáng lập Thần Ma Học Viện!
Hốc mắt Hôi Nha hơi ướt át, hắn ta biết thân thể viện trưởng yếu hơn người khác cỡ nào, thế nhưng hắn ta cũng hiểu rốt cuộc thực lực viện trưởng mạnh hơn những người khác đến cỡ nào.
Một người thoải mái đánh bại Vô Niệm tam kiệt bọn họ! Hôm đó tự mình kiểm tra không gian kiểm tra, đối mặt với mấy vạn kiếm ảnh, một kiếm phá tan! Một kiếm đánh giết ma thú cao cấp tam giai!
Đúng vậy, thậm chí hắn ta đã quên, đây không hẳn là chuyện mà một người thân thể không trọn vẹn có thể làm được!
Nhưng viện trưởng lại làm được, lấy thân thể suy nhược, đi con đường nghịch thiên!
Ỷ Thiên hơi híp mắt lại, rốt cuộc người trẻ tuổi này đã trải qua cái gì để đi tới ngày này? Đối thủ của hắn là nhân vật cấp bậc gì, hắn lại gặp được bao nhiêu lần cản trở?
Lúc này mới đúc nên một trái tim cứng rắn như sắt thép như vậy!
Cụt tay tàn thể, cũng không thể làm trở ngại bước tiến của hắn!
“Vô Danh...” Vân Hải nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cho tới hôm nay, hắn ta càng thấy rõ hơn Vô Danh là hạng người gì.
Một nam nhân tuyệt đối không khuất phục với vận mệnh, cho dù nhiều khó khăn hơn nữa cũng không cách nào làm dao động quyết tâm của hắn!
Nghi ngờ trong mắt đông đảo đệ tử, mấy người Sở Thiên, Tiêu Chiến, Diệp Phàm trong nháy mắt tiêu tan
Đúng vậy, mỗi người bọn họ tới Thần Ma Học Viện cũng không phải tới ngồi mát ăn bát vàng, nếu đã như vậy, cần gì phải để ý việc linh mạch.
“Có một vị viện trưởng như thế, không phải còn trân quý hơn linh mạch đỉnh cấp hay sao?!” Tiêu Chiến nói ra từ trong thâm tâm.
Sở Thiên gật đầu, “Có thể gia nhập Thần Ma, là vinh hạnh của ta!”
Lục Thần xoay người, nhìn về phía Tầm Đạo, cười lạnh một tiếng.
“Ta không phải là người tốt, ta làm việc chỉ cầu không thẹn với lương tâm, cho nên, Thần Ma Học Viện ta tuyệt đối sẽ không cúi đầu dưới bất kỳ thế lực nào, trở thành tay chân của người khác!”
“Ta nắm giữ vận mệnh của mình, mà ngươi, chỉ là chó của người khác, cho nên dù đẳng cấp ngươi cao, thực lực mạnh cỡ nào, ngươi và ta đều hoàn toàn không cùng một cấp bậc!”
“Tầm Đạo, nói đến thì ngươi cũng thật sự đáng thương, vì một chút lợi nhỏ, không tiếc rời núi làm chó săn cho người khác, ta muốn hỏi ngươi một chút, loại chó săn như ngươi, tại sao có mặt mũi chất vấn ta?”
Tầm Đạo trợn tròn đôi mắt, “Thật đúng là xảo ngôn mồm mép!”
Lục Thần hừ lạnh một tiếng, “Con người của ta, bình thường không thích nói nhảm nhiều, không phải các ngươi nói trước đây tranh đoạt địa bàn cũ Vô Niệm là ta động tay động chân sao?”
“Nếu trong mắt các ngươi ta quá quắt như thế, không bằng, các ngươi lại đến thử xem, ta có thể cho các ngươi cơ hội, để xem các ngươi đụng đến đệ tử của ta hay không!”
“Nực cười!” Bắc Cực Thánh Viện Trường Hồng cười lạnh nói, “Dù ngươi vẫn luôn tĩnh dưỡng, thế nhưng ngươi chỉ có thể dùng nhiều nhất hai lần Nhất Kiếm Phá Thiên, ngươi cảm thấy ngươi còn có cơ hội sao?”
Tầm Đạo cũng nói, “Vốn định để cho học viên của ngươi một con đường sống, nếu ngươi đã muốn kéo theo người cùng chết với ngươi, rất tốt, chúng ta thành toàn các ngươi là được.”
“Ngươi ỷ lại những thiên tài này, bây giờ ngay cả Hồn Thể Hợp Nhất cũng không có, mà ngươi... Hừ hừ hừ, dù ngươi giỏi ăn nói, cuối cùng cũng chỉ là một tên phế vật mà thôi.”
Đúng vào lúc này, chúng đạo sư, đệ tử Thần Ma Học Viện nhao nhao đứng sau lưng Lục Thần.
“Tầm Đạo lão nhi, ngươi phách lối cái gì! Dù chúng ta không có Hồn Thể Hợp Nhất, những lính tôm tướng cua này của ngươi muốn giết chúng ta cũng không dễ dàng như vậy!”
“Chậc chậc chậc, thật đúng là viện trưởng dạng gì thì có học viên dạng đó, xem giọng điệu của từng người, thật sự cùng một đức hạnh với viện trưởng phế vật của các ngươi.” Trong mắt Tầm Đạo lóe lên một tia tàn nhẫn, “Muốn chết đúng không, ta nói cho các ngươi biết, các ngươi không chạy được một tên nào!”
“Ta giết tên viện trưởng phế vật này ngay trước mặt các ngươi, sau đó lại giết sạch đám tiểu rác rưởi các ngươi!”
Trong nháy mắt, người hai Thánh Viện lớn nhanh chóng bao vây đệ tử Thần Ma Học Viện.
“Viện trưởng!” Đám đạo sư Ỷ Thiên cấp tốc đứng ở trước người Lục Thần.
Lục Thần nhẹ nhàng đẩy bọn họ ra, đi ra ngoài, “Các ngươi đều mệt mỏi rồi, trận chiến này, ta tới!”
“Lão Hải, Ỷ Thiên, các ngươi bảo vệ tốt học viên, nhất là Diệp Phàm, mục tiêu của bọn họ là Diệp Phàm!” Nói xong, Lục Thần một mình đi đến trước mặt hai đại Thánh Viện.
“Muốn động người của ta, để xem ta có cho các ngươi cơ hội hay không!”
Trường Hồng cười lạnh, “Ngươi cũng sắp chết đến nơi, còn có thể phách lối như vậy! Vậy để lão phu tới chiếu cố ngươi.”
Tầm Đạo cũng đi tới, “Trường Hồng, người Tử Thiên Cung giao phó, nhất thiết phải đánh giết Vô Danh và Diệp Phàm, chuyện này không nên dây dưa, ta với ngươi cùng nhau giết hắn!”