Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Vân Hải cười nói, "Ngươi thật sự không cho lão bằng hữu chút mặt mũi... Cũng được, ngươi nói không sai, Vô Niệm đã qua, tiếp theo phải xem Vô Danh tiểu tử kia."
Lúc này, học viện ở các nơi trong sáu khu, gần như đều nằm trong trạng thái nghỉ ngơi.
Vừa nghe được thông báo tình hình chiến đấu, Thần Ma Học Viện lấy được hạng nhất, không ít học viện đều cảm thấy không thể tin nổi.
"Bọn họ lại giết được ma vật trung cấp tứ giai? Có phải nhầm không?"
"Lúc trước phía đông có sự chấn động rõ ràng, chắc là bên kia xảy ra trận chiến, nhưng... Thật đáng chết, phần lớn người của chúng ta đều nằm trong trạng thái suy yếu, hiện tại căn bản không thể săn thú."
"Thật muốn chết, thứ đồ chơi này... Duy trì liên tục bảy ngày! Bảy ngày! Làm cái gì đây!"
"Rút thuộc tính toàn bộ bản đồ, ta chỉ muốn hỏi một chút, Thiên uy của ai vô sỉ như vậy! Những học viên chúng ta trêu ai ghẹo ai?"
Có lẽ, dưới trạng thái toàn thịnh, chưa chắc một vài học viện đã không thể giết chết ma vật trung cấp tứ giai, chỉ là ở trạng thể toàn thể suy yếu, bây giờ bây giờ cũng có lòng mà không có sức, chỉ có thể xây dựng cơ sở tạm thời, chờ đợi đến cuối cùng thi đấu kết thúc, rời khỏi U Minh Ngục từ Truyền Tống Môn.
Hơn một tiếng sau, Lục Thần mơ màng tỉnh lại.
"Lão đại!" Lục Y Y thấy Lục Thần mở mắt, vội vàng chạy tới, đám người Vân Hải nghe thấy tiếng động, cũng lập tức vây quanh.
"Vô Danh!"
"Viện trưởng!"
Lục Thần vừa mở mắt, đã thấy một đám người vây quanh bên cạnh.
"Khụ khụ, không phải, các ngươi tránh ra một chút được không, ta đây hơi thiếu dưỡng khí..." Trên đầu Lục Thần đầy vạch đen, nơi đây cũng không có giường, hắn chỉ nằm trên sân cỏ, kết quả bị một đám người vây xem...
Vân Hải vội vàng đuổi những người khác ra, "Đã nấu nước chưa? Nấu xong cơm chưa? Nhặt đủ rơm củi chưa? Không phải canh phòng sao! Đều chạy vào đây góp vui cái gì, nhanh chóng đi làm việc!"
"Không phải chúng ta đang quan tâm viện trưởng à..." Một đám người lẩm bẩm, vẻ mặt không tình nguyện đi ra ngoài.
"Vô Danh, ngươi khỏe hơn chút nào không?" Vân Hải ngồi bên cạnh Lục Thần, đỡ Lục Thần dựa vào gốc cây bên cạnh, "Sao sắc mặt của ngươi lại kém như vậy, nhanh uống chút nước đi."
Lục Thần gật đầu, "Không sao, nghỉ ngơi một chút là khỏe."
Trạng thái hiện tại của Lục Thần, thật ra còn tồi tệ hơn những người khác, hiện tại hắn cũng nằm trong trạng thái suy yếu của Thiên uy.
Bản thân đã suy yếu, lại thêm suy yếu của Thiên uy, đã yếu lại còn yếu hơn.
Phòng ngự Thi Vương của quá cao, đẳng cấp cũng vượt xa khỏi bản thân Lục Thần, cộng thêm Lục Thần phải đồng thời một kích giết ba gã cường giả, có chút sơ sẩy, dù chỉ lưu lại một người, không chỉ hắn phải chết, học viên của Thần Ma Học Viện cũng phải chết, Lục Thần không thể không tăng trạng thái của mình đến cực hạn.
"Tiểu Lục." Lục Thần đột nhiên gọi, "Ngươi có cách nào để ta trông có vẻ tốt hơn chút không? Ta sợ Tử Thiên Cung không ngừng vươn nanh vuốt đến hai học viện kia, hơn nữa bọn họ còn đang hoạt động bên ngoài U Minh Ngục, thấy ta vô cùng suy yếu, sẽ không kiêng dè gì nữa."
Vân Hải thở dài một hơi, Vô Danh đã như vậy, còn phải quan tâm Thần Ma Học Viện...
Tiểu Lục khẽ nhíu mày, "Trông có vẻ tốt hơn chút sao? Có thì có, chỉ là có chút tác dụng phụ..."
"Tác dụng phụ?"
"Cũng không coi là tác dụng phụ, chính là... Ôi, lão đại, loại đan dược mà ngươi muốn, chắc là mạnh mẽ tăng nhanh tốc độ di chuyển của huyết dịch trong thời gian nhất định, nhưng loại đan dược này đều là... Là loại thuốc kia!"
"Loại thuốc kia? Loại thuốc nào?" Lục Thần ngơ ngác.
"Ôi chao, chính là loại thuốc kia!"
Vân Hải đứng bên canh không nhịn được, nói, "Chính là loại thuốc tăng cường năng lực phương diện kia, có cái gì ngại nói, mọi người đều là người trưởng thành rồi."
Lục Thần trợn to hai mắt, "Tiểu Lục, ngươi còn có loại thuốc kia? Vì sao trước đây ta không biết!"
"Lão đại, hình như ngươi cũng không có cơ hội để dùng đến." Tiểu Lục đen mặt.
Lục Thần chớp mắt, dường như lời này của Tiểu Lục cũng có lý, bản thân mình cũng không có bạn gái.
"Trời ạ, Tiểu Thú đáng ghét!" Lục Thần không biết vì sao, đột nhiên nói ra một câu như vậy, hình như hắn vẫn thấy buồn bực với Tiểu Thú đã mất tích.
Không có cách nào, xem ra Lục Thần tạm thời chưa dùng tới loại thuốc này.
Bên Thần Ma Học Viện đã nghỉ ngơi, nhưng vào lúc này, Tiêu Chiến đang nhanh chóng chạy trốn trở về từ trong rừng.
"Viện trưởng ngươi đã tỉnh?! Vân Hải đạo sư, bên kia có một đội ngũ đang đến gần bên chúng ta!" Tiêu Chiến có vẻ hơi sốt ruột.
Lúc này chiến lực của Thần Ma Học Viện đã khá yếu, người có thể đánh nhau chỉ còn Vân Hải và Ỷ Thiên, còn có mấy người không nằm trong trạng thái suy yếu, lại không còn Hồn Thể Hợp Nhất, chắc chắn chiến lực đã giảm đi.
Vân Hải cau mày, đứng lên, "Tử Thiên Cung muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta sao!"
Tiêu Chiến nói, "Các nàng di chuyển rất nhanh, không giống chạy đi, ngược lại giống như đang lẩn trốn, cho nên ta đã nhìn thêm một lúc, phát hiện bọn họ đang tránh né sự truy kích của một con ma vật hạ cấp tứ giai... Có thể các nàng không phải người của Tử Thiên Cung."
"Ừm?" Vân Hải nhìn về phía Lục Thần, "Vô Danh, trong khu 6 này, hiện tại ma vật xao động, muốn tìm một nơi khá an toàn, e rằng cũng không dễ dàng như vậy."
Lục Thần hơi híp lại mắt lại, "Hiện tại bỏ chạy, ngược lại để người có lòng đoán ra thực lực của chúng ta, vậy cứ án binh bất động!"
Không lâu sau, từ trong khu rừng rậm nhỏ mà Tiêu Chiến trở về, liên tục có vài nữ tử chạy ra.
Mấy người này thấy người của Thần Ma Học Viện, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, không biết nên tiếp tục chạy hay là như thế nào, ngẩn ngơ đứng ở nơi này.
"Người của Phượng Lai?" Vân Hải hơi híp mắt lại, Phượng Lai Thánh Viện, chẳng lẽ cũng trở thành tay chân của Tử Thiên Cung.
Không lâu sau, toàn bộ đệ tử của Phượng Lai Thánh Viện tiến vào khu vực này.
Đặc sắc của Phượng Lai Thánh Viện là chỉ nhận nữ đệ tử Nhân tộc, Tinh Linh và Yêu tộc, cho nên nơi này là quân đoàn toàn nữ tử.
Không lâu sau, mấy bóng dáng nhanh nhẹn nhảy ra từ trong rừng.