Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
"Cuối cùng đã thoát khỏi, mẹ ơi, tốc độ của U Minh Hổ tứ giai quá nhanh, nếu không phải hy sinh vài khôi lỗi dẫn đi nó, chúng ta sẽ thảm." Một nữ tử mặc áo xanh thở hổn hển, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn về phía rừng rậm.
Một nữ tử áo trắng khác nói, "Nếu không phải học viên đều nằm trong trạng thái suy yếu, chúng ta sẽ giết được U Minh Hổ kia, nghĩ đến bị một Hạ Viện cưỡi trên đầu lại thấy nổi giận!"
Nữ tử dẫn đầu mặc quần áo màu hồng nhạt, vẻ ngoài tuyệt mỹ, trên đầu có một cặp lỗ tai xù lông, dù đứng trong một đám mỹ nhân, cũng có thể khiến đôi mắt người ta tỏa sáng, hơn nữa nhìn tuổi tác cũng không quá hai mươi tuổi, đột nhiên phát hiện hình như tình hình sau lưng không đúng lắm, quay người lại đã thấy một đội ngũ đứng chỉnh tề sau lưng các nàng.
Vừa thấy lão giả đứng ở phía trước đối phương, nàng kia lại hít vào một hơi khí lạnh, "Thần Ma Học Viện?"
"À?" Nữ tử áo trắng quay người lại, cũng nhìn thấy đám người Vân Hải.
Vừa nhắc tới Thần Ma Học Viện, kết quả lại gặp ở đây?
Vân Hải cũng cảnh giác nhìn người của Phượng Lai Thánh Viện, trong đầu không ngừng tính toán, một lát sau, hắn ta tiến lên một bước, khẽ cười nói với nữ tử áo hồng, "Hóa ra là Lê Vi viện trưởng, thực sự trùng hợp."
Ánh mắt Lê Vi chuyển động, hơi do dự, trên mặt cũng nở nụ cười, "Là Vân Hải tiền bối, đúng là trùng hợp, không ngờ các ngươi cũng ở nơi đây."
Tuy nói giải đi săn không cổ vũ tranh đoạt giết người, nhưng hành động của Bắc Cực Thánh Viện và Thiên Đồ Thánh Viện đã đủ nói rõ, có tuân thủ quy củ này hay không đều xem mọi người.
Sau khi nữ tử áo trắng kia thấy Thần Ma Học Viện, vẻ mặt không phục, "Vân Hải... Tiền bối, các ngươi thật sự đánh chết thần thú trung cấp tứ giai? Sao các ngươi có thể làm được!"
Vân Hải vân nhắc một chút, đã hiểu rõ Phượng Lai không phải người của Tử Thiên Cung nhân.
Nếu bọn họ cùng phe với Bắc Cực và Thiên Đồ, chắc chắn biết trung cấp tứ giai kia, không phải thần thú cũng không phải Ma Thú, mà là ma vật Thi Vương! Hơn nữa, đó là Thi Vương bị Tầm Đạo khống chế, không phải bọn họ có lòng săn giết.
"Dung Nhi, không được vô lễ!" Lê Vi khẽ quát một tiếng, ánh mắt của nàng đảo qua đám học viên Thần Ma, nhìn mấy người đang đứng ở hàng đầu.
Dường như tình hình của đám đệ tử Thần Ma Học Viện cũng không được khá lắm, thoạt nhìn tinh thần của phần lớn học viên rất tệ, nhưng hình như còn có mười mấy người không chịu ảnh hưởng.
Nhìn từ đẳng cấp Thiên uy, dường như số lượng Thiên uy cao cấp của Thần Ma còn nhiều hơn Phượng Lai...
"Vân Hải tiền bối, xem ra các ngươi cũng chịu ảnh hưởng của loại Thiên uy khó hiểu vừa rồi, ta đoán, Thiên uy vừa rồi là người của các ngươi dùng ra?"
Vân Hải không trả lời.
Lê Vi mỉm cười, một đôi mắt sáng ngời có vẻ trong trẻo, "Vân Hải tiền bối không cần nghĩ nhiều, hiện tại phần lớn đệ tử Phượng Lai chúng ta cũng nằm trong trạng thái suy yếu, trận chiến đấu trước đó của các ngươi đã có thể khiến Ma Thú trong khu 6 xao động, với tình trạng của chúng ta đều không thể đơn độc đối phó."
"Trong giải đi săn này, Phượng Lai Thánh Viện ta đã không thể xông xáo được nữa, với thành tích hiện tại của Thần Ma các ngươi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra vậy không ai có thể lay chuyển được, đã như vậy, hai viện chúng ta cũng không cần lục đục với nhau phải không?"
Vân Hải gật đầu, "Đúng vậy."
Lê Vi tiếp tục nói, "Nơi đây bí mật, thích hợp ẩn thân nhưng cũng không phải không có sơ hở, nếu hai viện chúng ta liên thủ, dù gặp phải Ma Thú tứ giai, cũng không đến mức để các học viên rơi vào nguy hiểm. Nếu Vân Hải tiền bối nguyện ý chấp nhận cho chúng ta cùng hạ trại ở đây, chúng ta sẽ hạ trại ở bên cạnh, phụ trách cảnh giới phía tây, các ngươi ở bên kia tiếp tục nghỉ ngơi và hồi phục, đồng thời phụ trách cảnh giới lối vào phía đông, không biết ý của Vân Hải tiền bối thế nào?"
Vân Hải khẽ nhíu mày, hắn ta quay đầu nhìn lại, đúng vào lúc này phía sau truyền tới một giọng nói, "Các nàng muốn ở lại cứ ở lại đi."
Vân Hải gật đầu, xoay người nói với Lê Vi, "Viện trưởng chúng ta đồng ý cho các ngươi ở lại."
Trong mắt Lê Vi lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Viện trưởng của bọn họ ở đây? Thật sự kỳ quái, nếu đã giết chết thần thú trung cấp tứ giai, theo lý thuyết chắc cao thủ của Thần Ma Học Viện đã ra hết, nhưng Vân Hải, bao gồm lão giả đứng bên cạnh Vân Hải, chắc là Ỷ Thiên tiền bối thành danh đã lâu, lại vẫn duy trì trạng thái rất tốt...
Nhưng với tình hình trước đó, phải tránh tìm hiểu tin tức của đối phương, Lê Vi không hỏi nhiều, nói một tiếng cám ơn, để các đệ tử xây dựng cơ sở tạm thời ở nơi cách doanh địa của Thần Ma bảy tám mét.
Học viên hai bên lại bắt đầu bận rộn công việc.
Thế nhưng, tuy nói cách bảy tám mét, nhưng Thần Ma Học Viện sói nhiều thịt ít, phần lớn đều là nam đệ tử, Phượng Lai lại toàn là mỹ nữ, còn là ba chủng tộc có dung mạo tốt nhất, mỗi người đều có vẻ ngoài xuất sắc, kết quả đệ tử bên Thần Ma Học Viện lại hơi không thành thật.
"Vị sư tỷ này, ngươi có thịt muối không? Có thể cho ta mượn một ít không? Ta không mang đủ."
"Vị sư tỷ này, hình như củi gỗ bên các ngươi khá khô ráo, ta đến nhặt một chút, đừng đánh ta."
"Ôi chao, vị sư tỷ này, ngươi cũng là Yêu tộc sao? Ngươi là Hồ yêu sao? Thật là trùng hợp, ta có bằng hữu cũng là Yêu tộc, nhưng hắn là Ngưu yêu."
Đúng là một đám thiên tài, nhiều người như vậy cách tán gái của mỗi người lại không giống nhau...
Hai đại học viện đã nói nước giếng không phạm nước sông, kết quả không lâu sau, đường ranh giới chỉ còn trên danh nghĩa, đôi bên đã nhiều lần "ghép nhà mượn đồ đạc" của nhau.
Càng về sau, đạo sư hai bên thấy hình như đối phương không định ra tay, cũng lười xen vào.
Dung Nhi trực tiếp chạy đến trước mặt Diệp Phàm, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, "Này, ngươi là Diệp Phàm à?"
Diệp Phàm ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn nữ tử này, "Đúng vậy, làm gì?"
"Nghe nói ngươi là đệ tử có thực lực mạnh nhất trong học viện các ngươi?"
"Không kém bao nhiêu đâu." Diệp Phàm không hề do dự.